Ở biển hoa tường vi, Thôi Tuần còn nói thêm cho Lý Doanh vài chuyện.
Hắn nói rằng, mặc dù Thái hậu không phải là hung thủ giết nàng, nhưng Thái hậu chắc chắn biết điều gì đó.
Lý Doanh cau mày: “Ý ngài là, a nương biết kẻ đã giết ta là ai?”
Thôi Tuần gật đầu: “Nếu không, bà ấy sẽ không ngăn cản ta tiếp tục điều tra.”
“Nhưng, tại sao a nương lại làm như vậy?”
“Có lẽ, Thái hậu có nỗi khổ tâm khó nói.”
Ánh mắt Lý Doanh có vẻ mơ hồ. Rốt cuộc, nỗi khổ tâm nào mới có thể khiến a nương ngăn cản việc vạch trần hung thủ?
Trong lòng nàng dâng lên một thoáng bất mãn, xen lẫn chút thất vọng đối với a nương. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã mím môi, khẽ nói: “A nương làm vậy, hẳn là có lý do của người. Người yêu thương ta như thế, ta không nên nghi ngờ người.”
Khi nàng quyết định tin tưởng một người thì luôn sẵn sàng đặt trọn niềm tin. Nàng nói: “Nếu a nương không muốn nói, thì ta sẽ tự mình tìm hiểu. Ta tin rằng, sẽ có một ngày, ta tìm được chân tướng, rồi sẽ…”
Lời nói chợt nghẹn lại. Thực ra, nàng muốn nói: “Rồi sẽ đầu thai chuyển thế”, nhưng khi tới bốn chữ này, nàng bỗng nhiên ngập ngừng.
Đầu thai chuyển thế vốn là mong muốn lớn nhất trong suốt ba mươi năm qua của nàng. Nàng là một người sợ cô đơn, sợ đến mức ở hồ sen kia, bóng tối vô tận và sự tịch mịch chết chóc suýt nữa đã đẩy nàng đến bờ vực phát điên. Nàng chỉ có thể nhìn thấy những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321748/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.