Thôi Tuần suốt hai ngày không ngủ không nghỉ, quả thực đã tìm ra tung tích của Huyền Thành.
Hóa ra, Huyền Thành vốn là một đạo sĩ, vậy mà lại cạo đầu, trốn vào chùa làm hòa thượng, khiến các vũ hầu của Sát Sự Thính phải tìm kiếm khổ sở một phen. Sau khi bắt được, họ áp giải lão về Sát Sự Thính, dùng hình tra khảo. Nhưng Huyền Thành quả thực cứng miệng, suốt ba ngày trời không hé lấy một lời.
Lưu Cửu không còn cách nào khác, bèn đến xin chỉ thị của Thôi Tuần. Khi ấy, Thôi Tuần đang lật xem một khổ gấm dệt hoa văn liên châu đoàn khoa trên án thư. Khổ gấm ấy rực rỡ như mây hồng, nổi bật bên cổ tay trắng mịn như ngọc lạnh. Hắn không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Khi các ngươi bắt được Huyền Thành, sắc mặt lão ra sao?”
“Lão ta có chút kinh ngạc, nhưng không quá đỗi bất ngờ. Có lẽ lão đã đoán trước rằng thuộc hạ sẽ đến, chỉ không ngờ lại đến nhanh tới vậy.”
“Nếu muốn tận trung với chủ thì khi biết các ngươi sẽ tới, lão phải tự sát để giữ kín bí mật. Lão không muốn chết, tức không thể cứng miệng đến cùng. Tiếp tục dùng hình, ép lão phải khai ra sự thật.”
Lưu Cửu cúi đầu đáp: “Tuân lệnh!” Sau khi hắn đi khỏi, Lý Doanh từ bên ngoài bước vào.
Vừa vào, nàng đã nhìn thấy trên án thư đặt một khổ gấm dệt hoa văn liên châu đoàn khoa. Dường như nàng từng thấy khổ gấm này ở đâu đó…
Trên án thư của Thôi Tuần, còn đặt một hình nhân vu cổ, chính là thứ mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321758/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.