Mọi người lần lượt xuống mật thất, nhưng bên trong lại trống không, không hề có một bóng người.
Thẩm Khuyết cuối cùng cũng thở phào, lớn tiếng nói: “Thôi Tuần! Ngươi dám tự tiện xông vào phủ của ta, nhất định ta sẽ tấu lên Thánh nhân, tru diệt ngươi để răn đe kẻ khác!”
Thôi Tuần không thèm để tâm, hắn ngồi xổm xuống, nhấc lên một con chuột.
Con chuột đã bị lột da, cả người máu thịt nhầy nhụa, dường như chưa chết hẳn, thân thể vẫn co giật từng hồi. Dù các vũ hầu đã quen thuộc với những cảnh tra tấn rùng rợn, nhưng trước thảm trạng này vẫn không khỏi cảm thấy ghê tởm, có người thậm chí còn suýt nôn mửa.
Ngay cả Thẩm Khuyết, khi vừa thấy con chuột, cũng theo bản năng che miệng, sau đó cố nén cảm giác nôn nao, hắn nói: “Chỉ là một con chuột, có thể chứng minh được điều gì?”
Thôi Tuần vẫn im lặng. Hắn biết tính tình của loài miêu quỷ ác độc, thích hành hạ và giết chóc sinh linh yếu ớt. Con chuột bị lột da này giống hệt những con quạ bị móc mắt trước đó, chứng tỏ miêu quỷ từng ẩn nấp trong mật thất. Nhưng giờ mật thất trống rỗng, vậy thì miêu quỷ và Tưởng Lương đã đi đâu?
Thôi Tuần đảo mắt quanh căn phòng. Bốn bề mật thất đều là đồng tường thiết bích, chỉ có lối ra duy nhất thông với phòng ngủ của Thẩm Khuyết. Kể cả Tưởng Lương nghe thấy động tĩnh rồi dẫn miêu quỷ chạy thoát, cũng không thể hoàn toàn không để lại dấu vết.
Vậy Tưởng Lương đã trốn đi bằng cách nào?
Thẩm Khuyết vừa thẹn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321767/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.