Khi bóng đen lao về phía Lý Doanh, Ngư Phù Nguy lập tức rút dao găm gỗ đào từ trong tay áo, trở tay đâm thẳng vào thân ảnh đó.
Nhưng thân ảnh kia linh hoạt vô cùng, nhát dao của Ngư Phù Nguy chỉ sượt qua cánh tay hắn, lưu lại một vết thương nông. Ngư Phù Nguy bảo vệ Lý Doanh, cả hai quay người lại nhìn, chỉ một cái liếc mắt, cả hai đều sửng sốt.
Hóa ra, kẻ lao tới Lý Doanh không phải miêu quỷ, mà là một con người.
Người đó trạc năm mươi tuổi, da dẻ đen đúa, gầy gò, cằm không có râu, nhưng điều kỳ lạ nhất là hắn bò bằng bốn chi như thú vật, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh âm u, thoạt nhìn chẳng khác gì một con mèo, mà không phải con người.
Lý Doanh kinh ngạc nói: “Đây là… Tưởng Lương?”
Ngư Phù Nguy nắm chặt dao găm gỗ đào, che chắn trước người Lý Doanh: “Ông ta là kẻ từng nuôi miêu quỷ, hoạn quan Tưởng Lương?”
Lý Doanh gật đầu: “Sao ông ta sao lại thành ra thế này?”
Ngư Phù Nguy nhíu mày thật sâu, nhìn Tưởng Lương cong lưng như miêu quỷ, nhe răng gầm gừ. Hắn chợt tỉnh ngộ: “Đây không phải Tưởng Lương, mà là miêu quỷ!”
Lý Doanh sửng sốt: “Ngài nói gì?”
Ngư Phù Nguy trầm giọng giải thích: “Lần trước miêu quỷ tấn công cô, bị Thôi Tuần dùng mũi tên gỗ đào bắn trọng thương. Có lẽ sau khi bị thương, nó phát cuồng phản phệ chủ nhân. Tưởng Lương mà cô thấy bây giờ, chỉ còn là một cái xác không hồn. Thân thể ấy đã bị miêu quỷ chiếm đoạt rồi.”
Lý Doanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321765/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.