Bùi Quan Nhạc, ngươi định đi đâu?
Lý Doanh không kịp nghĩ ngợi, lập tức chuẩn bị đuổi theo. Nhưng ánh mắt nàng lướt qua cây cung cũ trên đầu gối, lòng chợt do dự. Nghĩ ngợi một chút, nàng xòe bàn tay, một ngọn quỷ hỏa xanh lục bùng lên. Quỷ hỏa bay vút lên không trung rồi lập tức biến mất, ánh sáng xanh âm u len lỏi vào cây cung cũ. Sau khi thi triển xong thuật che mắt, Lý Doanh mới yên tâm. Nàng cẩn thận đặt cây cung dưới chân bệ đá của sư tử, rồi vội vã đứng dậy, đuổi theo hướng Bùi Quan Nhạc.
Xe ngựa của Bùi Quan Nhạc không gặp trở ngại nào trên đường, từ phường Tuyên Dương đến một căn viện yên tĩnh ở phường Bình Khang. Ông ta xuống xe, đi vào viện qua cổng sau. Cánh cổng vừa khép lại, không ai phát hiện một bóng dáng kiều diễm xuyên qua cánh cửa gỗ sơn đen đóng kín, âm thầm bước vào hậu viện cùng ông ta.
Vừa đặt chân đến hậu viện, Lý Doanh đã nghe tiếng nhạc cụ vang vọng, nàng bám sát theo hướng âm thanh. Nhìn bề ngoài tòa viện này trông vô cùng bình thường, nhưng bên trong lại được bài bố vô cùng tinh xảo: cầu nhỏ nước chảy, giả sơn kỳ quái, kỳ hoa dị thảo đủ cả, không hề thua kém phủ đệ của quan lại quyền quý. Rõ ràng Bùi Quan Nhạc rất quen thuộc nơi này, đi qua hành lang dài, thẳng tới một gian phòng bên cạnh.
Cửa sổ gian phòng được làm bằng khung gỗ sơn đỏ, hé mở một nửa. Qua khung cửa, Lý Doanh thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tựa như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321779/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.