Rõ ràng Thôi Tuần đã sững lại.
Gương mặt ngẩng cao của Lý Doanh trắng ngần như tuyết, đôi mắt long lanh sáng rực. Nàng khẽ mỉm cười, lặp lại câu hỏi: “Thôi Tuần, ngài lo lắng cho ta sao?”
Thôi Tuần lúc này mới hoàn hồn. Hắn buông tay khỏi cổ tay nàng, lùi lại hai bước, ánh mắt trở lại vẻ điềm tĩnh, không chút gợn sóng. Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói: “Bên cạnh Bùi Quan Nhạc có rất nhiều đạo sĩ và hòa thượng. Cô đi theo ông ta, chẳng phải muốn chết thêm lần nữa hay sao?”
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Lý Doanh không có chút hụt hẫng nào. Nàng cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, nói: “Được rồi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa. Ngài đừng giận.”
Thôi Tuần lại ngẩn ra một lúc. Hắn thấp giọng đáp: “Ta không giận.”
Nhưng câu nói tiếp theo, dù thế nào hắn cũng không thể thốt ra. Hắn thở dài, đổi chủ đề: “Cô đi theo Bùi Quan Nhạc, có phát hiện gì không?”
“Có.” Lý Doanh trả lời: “Lăng mộ của ta bị phá hoại, quả nhiên là do bọn chúng.”
“Chuyện nằm trong dự liệu.”
“Còn một phát hiện khác.”
“Phát hiện gì?”
Ánh mắt Lý Doanh dừng lại trên chiếc cung cũ trong tay Thôi Tuần, rồi nhìn đến cổ tay lộ ra ngoài ống tay áo của hắn. Cổ tay ấy rất đẹp, trắng lạnh như ngọc, ngón tay cũng thon dài, sạch sẽ, vô cùng thanh thoát. Một bàn tay đẹp như vậy, thế mà ngay đến cây cung cũ của mình cũng không kéo nổi.
Lý Doanh ngẩng đầu. Nàng không nhắc đến chuyện Bùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321778/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.