Trong Quỷ thị, các tiểu thương đều mang nét mặt lạnh lùng, không cất lời rao hàng hay gọi mời khách. Khung cảnh im lặng này hoàn toàn đối lập với sự náo nhiệt trong hội đèn Thượng Nguyên. Lý Doanh thậm chí còn nhìn thấy một tiểu thương và khách buôn tranh cãi đến mức xô xát, những người xung quanh chẳng một ai đứng ra can ngăn, mà chỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ mình, chờ đợi người mua ghé qua.
Thôi Tuần giải thích: “Những kẻ này bán toàn những món kỳ quái, không thể dùng suy nghĩ của người thường để đoán định.”
Lý Doanh khẽ gật đầu: “Nhưng phải thừa nhận, nơi này quả là chỗ trốn lý tưởng.”
Người bình thường chẳng dám bén mảng tới đây. Còn kẻ đến được đây đa phần đều mang trọng án, tất nhiên chẳng ai dại gì mà đi báo quan. Có lẽ vì vậy nên Tưởng Lương chọn mới nơi này làm nơi ẩn nấp.
Nàng hỏi: “Nhưng Tưởng Lương có thể trốn ở đây suốt ba mươi năm sao?”
“Nếu ông ta vẫn còn ở Trường An, thì đây chính là nơi ông ta lựa chọn.”
“Vậy ông ta có còn ở Trường An không?”
“Không biết. Nhưng Tưởng Lương là hoạn quan, không để râu. Chúng ta chỉ cần tìm quanh một vòng là rõ.”
–
Hai người tìm kiếm khắp nơi nhưng không hề thấy bóng dáng người bán hàng nào khoảng năm mươi tuổi và không để râu. Đúng lúc Lý Doanh định hỏi Thôi Tuần rằng liệu Tưởng Lương có thực sự không ở đây, thì Thôi Tuần bất ngờ dừng bước trước một sạp hàng.
Sạp này bày bán cung tên, trường đao và những binh khí khác, tất cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321782/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.