🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong Quỷ thị, các tiểu thương đều mang nét mặt lạnh lùng, không cất lời rao hàng hay gọi mời khách. Khung cảnh im lặng này hoàn toàn đối lập với sự náo nhiệt trong hội đèn Thượng Nguyên. Lý Doanh thậm chí còn nhìn thấy một tiểu thương và khách buôn tranh cãi đến mức xô xát, những người xung quanh chẳng một ai đứng ra can ngăn, mà chỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ mình, chờ đợi người mua ghé qua.

Thôi Tuần giải thích: “Những kẻ này bán toàn những món kỳ quái, không thể dùng suy nghĩ của người thường để đoán định.”

Lý Doanh khẽ gật đầu: “Nhưng phải thừa nhận, nơi này quả là chỗ trốn lý tưởng.”

Người bình thường chẳng dám bén mảng tới đây. Còn kẻ đến được đây đa phần đều mang trọng án, tất nhiên chẳng ai dại gì mà đi báo quan. Có lẽ vì vậy nên Tưởng Lương chọn mới nơi này làm nơi ẩn nấp.

Nàng hỏi: “Nhưng Tưởng Lương có thể trốn ở đây suốt ba mươi năm sao?”

“Nếu ông ta vẫn còn ở Trường An, thì đây chính là nơi ông ta lựa chọn.”

“Vậy ông ta có còn ở Trường An không?”

“Không biết. Nhưng Tưởng Lương là hoạn quan, không để râu. Chúng ta chỉ cần tìm quanh một vòng là rõ.”

Hai người tìm kiếm khắp nơi nhưng không hề thấy bóng dáng người bán hàng nào khoảng năm mươi tuổi và không để râu. Đúng lúc Lý Doanh định hỏi Thôi Tuần rằng liệu Tưởng Lương có thực sự không ở đây, thì Thôi Tuần bất ngờ dừng bước trước một sạp hàng.

Sạp này bày bán cung tên, trường đao và những binh khí khác, tất cả đều gỉ sét loang lổ. Ánh mắt Thôi Tuần dừng lại trên một cây thiết thai cung.

Thiết thai cung (cung sắt) này toàn thân làm từ sắt, dây cung chế từ tơ dâu tằm. Tơ dâu tằm cực kỳ bền chắc, không chỉ khó đứt mà còn có ưu thế trên chiến trường, dễ dàng cắt đứt yết hầu kẻ địch hơn dây cung làm từ gân bò. Đây vốn là loại cung mà võ tướng Đại Chu thường sử dụng.

Ánh mắt Thôi Tuần như hóa đá khi nhìn cây cung ấy thật lâu. Hắn định đưa tay nhấc nó lên, nhưng một bàn tay khác đã nhanh hơn, cầm lấy cây cung trước hắn.

Là Quỷ thương Ngư Phù Nguy.

Ngư Phù Nguy liếc qua Thôi Tuần và Lý Doanh. Lý Doanh vận áo lục, váy vàng xen kẽ đỏ, búi tóc cài trâm ngọc hải đường thạch lựu, ấn đường điểm ngọc châu hình giọt nước. Đứng cạnh nàng là Thôi Tuần, khoác cẩm bào hoa lệ. Cả hai trông vô cùng xứng đôi. Ngược lại, Ngư Phù Nguy chỉ mặc một thân áo vải thô màu chàm. Theo luật pháp Đại Chu: thương nhân không được mặc y phục xa hoa, không được cưỡi ngựa, không được tham gia quan trường.

Hắn mỉm cười nhạt, nâng cây cung trong tay, rồi đọc hàng chữ khắc trên thân cung: “Thôi… Vọng… Thư.”

Hắn ngước lên, nở nụ cười ý vị nhìn Thôi Tuần: “Thất lễ, thất lễ, thì ra cây cung này lại là vật cũ của Thôi Thiếu khanh.”

Lý Doanh cũng tò mò ngắm nghía cây cung, quay sang hỏi Thôi Tuần: “Đây là cung của ngài sao?”

Nhưng cây cung của Thôi Tuần làm sao lại xuất hiện ở Quỷ thị được?

Chưa kịp đợi Thôi Tuần trả lời, Ngư Phù Nguy đã quay sang hỏi lão bán hàng: “Này, ngươi trộm cây cung này từ đâu đấy?”

Lão bán hàng chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: “Trộm cái gì mà trộm? Đây là của một gã Hồ thương người Đột Quyết thiếu nợ ta, nên đã mang đến để gán nợ.”

“Người Đột Quyết?” Ngư Phù Nguy quay sang Thôi Tuần, cười khẩy: “Chẳng lẽ cây cung này là thứ binh sĩ Đột Quyết đoạt được khi Thôi Thiếu Khanh hàng phục chúng sao?”

Sắc mặt Thôi Tuần thoáng căng thẳng, môi mím chặt, ánh mắt bừng lên cơn giận mơ hồ. Thấy vậy, Ngư Phù Nguy lập tức dừng lại, không nói tiếp nữa. Hắn đưa cây cung về phía Thôi Tuần, cười giả lả: “Thôi Thiếu khanh, mỗ lại nói năng bậy bạ rồi. Thôi thế này đi, mỗ sẽ trả tiền của cây cung này, sau đó tặng lại ngài coi như chuộc lỗi.”

Thôi Tuần lạnh lùng giật lấy cây cung từ tay Ngư Phù Nguy. Thân cung bằng sắt đã phủ đầy những vết gỉ sét loang lổ, đôi tay thon dài của Thôi Tuần nhẹ nhàng lướt qua bề mặt lồi lõm của lớp gỉ. Ánh sắc bén và vẻ huy hoàng từng có của cây cung sắt giờ đây đã hoàn toàn tan biến. Trong ánh mắt thoáng chút mơ màng của hắn, dường như không chỉ cây cung bị hao mòn theo năm tháng, mà còn cả hình bóng thiếu niên từng giương cung bắn chim, mũi tên như sao băng.

Ngư Phù Nguy lấy ra một xâu đồng từ trong túi tiền, giao cho lão bán hàng: “Chừng này đủ chưa?”

Lão bán hàng ngẩng đầu lên, ông ta chừng khoảng sáu mươi tuổi, đôi mắt đục ngầu. Ông nhận lấy xâu tiền nhưng ánh mắt vàng vọt lại nhìn chằm chằm vào Lý Doanh. Bỗng, ông lên tiếng về hướng phía sau nàng: “Cẩn thận.”

Lý Doanh chưa kịp nghĩ xem ông có thể nhìn thấy nàng hay không, thì đã vô thức quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của ông. Chỉ thấy trên cành cây phía sau, một con mèo hoang đen tuyền, mắt lóe lên ánh lục u ám, bước đi không hề phát ra tiếng động.

Nói là mèo, nhưng phải gọi là một khối hắc ám thì đúng hơn, bởi bóng dáng nó trong đêm chẳng khác nào một mảng sương mù đặc quánh, hoàn toàn không rõ hình hài.

Khi bị phát hiện, con mèo đen rít lên một tiếng chói tai, rồi lao về phía nàng với một tư thế quái dị, gần như không giống loài vật.

Con mèo nhanh, nhưng Thôi Tuần còn nhanh hơn. Hắn lập tức rút một mũi tên từ ống đựng trên sạp, xoay người, tay trái nắm cung, tay phải kéo dây, đặt tên, mọi động tác hoàn thành trong chớp mắt. Nhưng cây cung hắn đã kéo hàng ngàn lần nay đến một nửa cũng khó khăn. Mũi tên vì thế chệch hướng, bay xiêu vẹo chưa được một trượng đã rơi xuống đất.

Con mèo đen trừng mắt, lông trên sống lưng dựng đứng, nhe nanh sắc nhọn như dùi đâm, nhưng cơ thể nó dưới ánh lửa lại không hề có lấy một chút bóng. Chỉ thấy nó lao thẳng tới, hàm răng nhọn ngoạm về phía cổ họng Lý Doanh.

Lý Doanh kêu thất thanh, Ngư Phù Nguy đã kịp chộp lấy cây cung sắt từ tay Thôi Tuần, giáng mạnh xuống người con mèo. Một tiếng “phịch” vang lên, con mèo đen rơi phịch xuống đất, lăn vài vòng rồi run rẩy đứng dậy.

Móng vuốt của nó bị dây cung sắc bén cứa phải, máu nhỏ tí tách. Nó giận dữ lườm Ngư Phù Nguy, đồng tử xanh lục co lại chỉ còn nhỏ bằng đầu kim. Cuối cùng, nó rít lên một tiếng oán hận, vừa nhăn răng gầm gừ, vừa lảo đảo chạy sâu vào rừng hoang.

Chờ đến khi con hắc miêu quái dị kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt ba người, Ngư Phù Nguy mới nhấc cây cung lên, kéo thử dây cung. Chỉ một động tác đơn giản, hắn đã dễ dàng kéo dây cung đến mức tối đa. Hắn giả vờ buông tay, như muốn bắn một mũi tên hờ, rồi bật cười chế nhạo: “Xem ra phong hoa tuyết nguyệt của thành Trường An đã làm Thôi Thiếu khanh mê mẩn đến rệu rã cả xương cốt, thế nên ngay cả cây cung cũ của mình cũng không thể kéo nổi.”

Thôi Tuần nhìn Ngư Phù Nguy kéo dây cung một cách nhẹ nhàng, ánh mắt thoáng trầm xuống. Cổ tay từng bị thương cũ giờ lại dấy lên cơn đau âm ỉ như kim châm từng hồi, không ngừng đâm xuyên da thịt. Bàn tay giấu trong lớp hạc bào màu đen dần siết chặt, nhưng hắn không hề đáp lại câu nào. Chỉ lặng lẽ xoay người, rời khỏi bóng tối của Quỷ thị, từng bước khuất xa.

Ngư Phù Nguy có đôi phần bất ngờ. Hắn vốn nghĩ rằng, với tính tình của Thôi Tuần, nghe những lời vừa rồi hẳn sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng không ngờ, hắn lại cứ thế xoay người bỏ đi, không hề tỏ vẻ tức giận. Đây thật sự là Thôi Tuần nổi danh khắp Đại Chu với tính cách nhỏ mọn, lòng dạ hiểm độc, hành sự tàn nhẫn đó sao?

Lý Doanh nhìn bóng lưng tiêu điều của Thôi Tuần, đôi môi nàng khẽ mím lại. Nàng bước tới trước mặt Ngư Phù Nguy, từ trong túi lấy ra một viên minh châu trong suốt sáng lấp lánh, đặt trước mặt hắn: “Cho ngươi.”

Ngư Phù Nguy thoáng bừng tỉnh, liền hỏi: “Công chúa làm vậy là có ý gì?”

“Cảm tạ ngươi đã cứu ta.”

Trong lòng Ngư Phù Nguy không khỏi vui mừng, liền cười ha hả, nói: “Chỉ là việc nhỏ, công chúa không cần khách sáo như vậy.”

“Nhận lấy.”

Giọng nói của Lý Doanh mang một khí thế khác lạ, mơ hồ toát ra vẻ uy nghi của một công chúa Đại Chu. Ngư Phù Nguy sững người giây lát, rồi cũng cẩn thận nhận lấy viên minh châu. Thấy hắn đã nhận, Lý Doanh liền nói: “Chuyện của ta xem như đã xong, giờ đến lúc ta nói với ngươi về chuyện của Thôi Tuần.”

Ngư Phù Nguy nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Chuyện của Thôi Tuần?”

Lý Doanh xòe tay ra, ánh mắt bình tĩnh: “Đưa cung của Thôi Tuần cho ta.”

“Công chúa muốn chiếc cung đó để làm gì?”

“Trả lại cho hắn.”

Ngư Phù Nguy thoáng ngẩn người, sau đó thắc mắc: “Đến cả kéo cung hắn còn không kéo nổi, công chúa còn muốn trả lại cây cung đó để làm gì?”

“Dù kéo không nổi thì nó vẫn thuộc về hắn.”

Ngư Phù Nguy bất đắc dĩ, đem chiếc cung sắt đưa cho Lý Doanh: “Mỗ thật không hiểu, vì sao công chúa lại đối tốt với một kẻ gian nịnh tiếng xấu đầy người như hắn.”

Lý Doanh tiếp lấy cây cung, nàng hơi cụp mắt: “Ngư Phù Nguy, có phải ngươi luôn tự cho mình là một đại anh hùng không?”

Đây là lần đầu tiên nàng gọi thẳng tên hắn, chứ không kính cẩn xưng là “Ngư tiên sinh”. Ngư Phù Nguy thoáng sững sờ, nàng tiếp lời: “Có phải ngươi cảm thấy mình lấy thân phận thương nhân, dám công khai chê bai một viên gian nịnh mang tiếng xấu đầy người như hắn, là rất tài giỏi không?”

Ngư Phù Nguy bị hỏi đến mức lặng người, một lát sau mới yếu ớt phản bác: “Mỗ nào nghĩ mình tài giỏi, trái lại là công chúa đấy, cùng một kẻ bị người người căm ghét như chuột chạy qua đường dây dưa không rõ, chẳng lẽ không cảm thấy bẩn sao?”

Nghe vậy, Lý Doanh chỉ cười nhạt: “Ngư Phù Nguy, nếu như Thôi Tuần thực sự xấu xa như ngươi nói, thì ngay khi ngươi dám ở trong nhà hắn nói những lời này, ngươi đã bị hắn bắt vào Sát Sự Thính, chứ làm gì có thể an ổn đứng đây, cười nhạo hắn không kéo nổi chiếc cung cũ của mình?”

Ngư Phù Nguy há miệng, muốn chống chế nhưng không biết phải nói gì. Một lúc sau, hắn đáp: “Đó là vì… vì hắn cần mỗ tìm giúp một vài món đồ mà người khác không thể tìm ra.”

Nhưng vừa dứt lời, ngay cả bản thân hắn cũng thấy lý do này không đủ thuyết phục. Dù hắn có thể buôn bán âm dương thì cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân. Thiên hạ có biết bao kẻ giống như hắn, Thôi Tuần sao lại nể tình hắn chỉ vì một lý do như vậy?

Lý Doanh lắc đầu: “Chỉ đơn giản là hắn không muốn tính toán với ngươi thôi.”

Ngư Phù Nguy nghẹn lời. Lý Doanh lại nói: “Từ nay về sau, đừng nói xấu hắn trước mặt ta nữa, ta không muốn nghe.”

Ngư Phù Nguy ngây người, còn Lý Doanh ôm lấy chiếc cung cũ, quay người rời khỏi tầm mắt của hắn. Hồi lâu sau, Ngư Phù Nguy mới bừng tỉnh, nắm chặt viên minh châu trong tay, quay lại nhìn về phía sạp hàng của ông lão từng nhắc nhở Lý Doanh. Lão bán hàng vẫn giữ thần sắc thờ ơ, dường như không nghe, không thấy bất kỳ điều gì. Ngư Phù Nguy đột nhiên cảm thấy bực bội, ném túi tiền lên quầy: “Mua hết!”

Lý Doanh ôm lấy chiếc cung, cảm thấy nó nặng trĩu. Nàng thở hổn hển, chạy một mạch mới kịp đuổi theo Thôi Tuần.

Thôi Tuần vẫn như thường ngày, ánh mắt tựa hồ sâu thẳm không đáy, gương mặt tái nhợt như tuyết, không lộ bất kỳ cảm xúc nào. Lý Doanh cất tiếng gọi, đưa chiếc cung về phía hắn.

Thôi Tuần dừng bước, nhìn chiếc cung cũ trong tay nàng. Ánh mắt hắn lạnh nhạt như sương tuyết. Hồi lâu sau, hắn đưa tay định chạm vào cây cung, nhưng còn chưa kịp chạm, Lý Doanh đã lên tiếng trước: “Đừng vứt đi.”

Động tác của Thôi Tuần thoáng khựng lại.

Lý Doanh lại nói: “Ngài vứt, thì ta sẽ nhặt lại.”

Đôi tay thon gầy tựa trúc của Thôi Tuần dừng giữa không trung, rồi hắn thu tay về, không nói thêm lời nào, xoay người tiếp tục bước đi.

Lý Doanh ôm lấy chiếc cung, dịu dàng nói: “Ta vừa nói với Ngư Phù Nguy, bảo hắn sau này đừng nói xấu ngài trước mặt ta nữa. Ta không muốn nghe.”

Thôi Tuần nghe xong, trầm mặc giây lát, mới nói: “Thiên hạ đều nói, cô quản không xuể.”

“Quản được người nào hay người đó.”

Thôi Tuần im lặng. Lý Doanh cũng không nói gì thêm. Trong khu rừng hoang vu, chỉ còn lại tiếng bước chân của Thôi Tuần trên lớp lá khô, đôi giày nặng nề của Lý Doanh khẽ phát ra âm thanh sột soạt. Hai người lặng lẽ đi một lúc, bỗng Lý Doanh lên tiếng:

“Thôi Tuần, nặng quá.”

Thôi Tuần khựng lại. Trong ánh trăng, Lý Doanh ôm chiếc cung sắt, ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt nàng trong suốt, sáng ngời như sương mai. Thôi Tuần nhìn sâu vào ánh mắt ấy, sau đó khẽ mím môi, đưa tay nhận lấy chiếc cung từ nàng, tiếp tục bước đi.

Lý Doanh cúi đầu, khóe miệng nàng khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Nàng lại hỏi: “Thôi Tuần, chúng ta đi đâu?”

“Trên đất, có vết máu.”

Lý Doanh định thần nhìn kỹ, trên lá khô, quả nhiên có từng giọt máu đỏ thẫm. Nàng khẽ giật mình: “Đây là máu của con mèo hoang vừa nãy sao?”

“Không phải mèo hoang.”

“Không phải mèo hoang, thì là gì?”

“Đó là… Miêu quỷ.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.