Lúc này, Thôi Tụng Thanh vừa nhập kinh, lần thứ hai được phong làm Thượng thư Hữu bộc xạ, chức vị ngang hàng Tể tướng. Ông ta một lòng vì nước, danh vọng trong triều và dân gian đều cực kỳ cao. Vì vậy, lần tái nhiệm này hầu như không gặp bất kỳ trở ngại nào. Bách tính truyền tai nhau, nói rằng cuối cùng Thái hậu cũng không còn bị Thôi Tuần mê hoặc. Nay Thánh nhân có Thôi tướng công và Lư tướng công phò tá, Đại Chu tất sẽ đạt tới cảnh thịnh thế thái bình, biển lặng nước trong.
Trong Thôi phủ, Lý Doanh vừa băng bó vòng vải lụa trắng cuối cùng cho Thôi Tuần, rồi quay lưng đi, không nhìn đến những vết sẹo chằng chịt trên người hắn. Nàng bưng chậu đồng đặt trên án, nói: “Ta ra ngoài trước. Ngài mặc áo cẩn thận, đừng để động đến vết thương.”
Phía sau, tiếng “Ừ” khẽ khàng của hắn truyền đến, Lý Doanh bưng chậu đồng ra giếng, bắt đầu giặt sạch dải lụa đã dùng.
Nàng vốn là một tiểu công chúa ngọc ngà cao quý, chưa từng phải làm những công việc này. Nhưng việc giặt lụa cũng không phải điều gì quá khó khăn; không cần học nàng cũng biết làm. Nàng cũng chưa bao giờ nghĩ vì mình là công chúa mà làm những việc này là hạ thấp thân phận. Thân phận công chúa là vinh quang nàng có từ khi sinh ra, không phải gông cùm trói buộc nàng tiến bước.
Dưới cửa sổ, Thôi Tuần đang khoác lên lớp áo ngoài cuối cùng. Dù hắn rất cẩn thận, nhưng vẫn không tránh khỏi làm động đến vết thương. Đau đớn khiến hắn hơi nhíu mày,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321785/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.