🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thôi Tuần ngẩn người.

Thôi Tụng Thanh hờ hững cất tiếng: “Ngươi mất mẹ từ năm ba tuổi, sau khi phụ thân tục huyền, ngươi không hòa hợp với mẹ kế và các huynh đệ. Có lần vì đứa em cùng cha khác mẹ đặt biệt danh cho ngươi là “Liên Hoa Lang”, ngươi đã đánh nó đến chảy máu đầu. Phụ thân ghét bỏ ngươi, cho rằng ngươi ngỗ nghịch phóng túng, tính khí thất thường. Nhưng ta lại nghĩ rằng bản tính của ngươi như vậy, tất cũng do hoàn cảnh mà ra. Huống hồ, ngươi văn thao võ lược, chính là người kiệt xuất nhất của Thôi gia ta. Nếu có thời gian rèn luyện, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của Đại Chu. Ta trân quý tài năng của ngươi, nhưng không thể can thiệp vào chuyện nhà ngươi, đành viết thư tiến cử ngươi cho Quách Cần Uy, chủ soái Thiên Uy quân, vào năm ngươi mười bốn tuổi. Quách Cần Uy tuy xuất thân hàn môn, nhưng yêu thương binh sĩ, trí dũng song toàn. Ta nghĩ, nếu được người như ông ta tôi luyện, ngươi ắt sẽ mài dũa thành tài, đạt được hoài bão.”

Thôi Tuần nghe đến đây, đầu càng cúi thấp hơn. Giọng của Thôi Tụng Thanh ngày càng lạnh lùng: “Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã làm gì? Trong trận Lạc Nhạn Lĩnh, Quách Cần Uy tuy quyết sách sai lầm, mất thành mất đất, nhưng ông ta vẫn lấy cái chết để bảo toàn danh tiết. Những binh sĩ khác của Thiên Uy quân không chịu bị bắt, đều quyết chiến đến cùng. Nếu kết cục dừng lại ở đó, Thiên Uy quân còn có thể nhận được sự thương cảm “tội đáng chém, tình đáng thương”. Còn ngươi, vì muốn sống sót, lại đầu hàng Đột Quyết, khiến sử quan đến cả lời cảm thông cũng không thể hạ bút nổi. Vậy nên, Thôi Tuần, tại sao ngươi không tự sát? Tại sao ngươi không chết ở Đột Quyết đi?”

Từng lời chất vấn của Thôi Tụng Thanh như những lưỡi dao, Thôi Tuần đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn nhìn người trưởng bối mà hắn tôn kính nhất, ánh mắt thoáng qua sự mơ hồ. Hắn cố gắng nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khó nhọc thốt ra: “Ngay cả con kiến cũng có thể sống tạm bợ, tại sao ta lại không thể sống?”

Thôi Tụng Thanh cười giận: “Tốt! Một câu “con kiến cũng có thể sống tạm bợ”! Hay! Hay lắm! Là ta nhìn nhầm người! Không ngờ Thôi thị Bác Lăng lại sinh ra kẻ ham sống sợ chết như ngươi.”

Thôi Tuần ánh mắt ngày càng mơ hồ: “Mỗi người đều có đạo của riêng mình. Đạo của bá phụ là thúc đẩy tân chính, ổn định quốc gia, vì điều đó không tiếc trở mặt với thân bằng quyến thuộc, sống cuộc đời thanh bần. Còn ta, ta cũng có đạo của ta. Trước khi hoàn thành đạo của mình, ta không thể chết.”

Thôi Tụng Thanh quát lên: “Đạo của ngươi, chẳng lẽ chính là vì mạng sống mà đầu hàng Đột Quyết, cúi mình van xin trước nữ nhân Hồ tộc?”

Những lời nói ấy dường như đâm trúng nỗi đau sâu kín trong lòng Thôi Tuần. Đôi mắt hắn xám xịt, như mặt hồ bao phủ bởi sương mù lúc bình minh. Hắn khẽ khàng cười, đáp: “Khi ở Đột Quyết, quả thực ta có hàng nghìn, hàng vạn cơ hội để tự sát. Chết rồi, sẽ không còn bị sỉ nhục nữa. Nhưng ta không muốn chết.”

Thôi Tụng Thanh thất vọng tràn trề: “Trước khi đến đây, ta còn tìm đủ mọi lý do bào chữa cho ngươi. Ta nghĩ có lẽ vì Đột Quyết canh phòng nghiêm ngặt, nên ngươi không thể chết. Không ngờ, là chính ngươi không muốn chết!”

Khuôn mặt Thôi Tuần trắng bệch như đêm đông phủ đầy tuyết mới, không còn chút sắc máu. Hắn dường như giằng xé rất lâu, cuối cùng lên tiếng: “Bá phụ đã nghe về chuyện di hài của Thịnh Vân Đình, Ngu hầu Thiên Uy quân, bị phát hiện trong quan đạo chưa?”

Thôi Tụng Thanh nghe vậy, chỉ thản nhiên đáp một câu: “Thì sao?”

Một câu nói, khiến Thôi Tuần như rơi vào hố băng.

Thôi Tụng Thanh chậm rãi nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn nói có kẻ cố ý khoanh tay đứng nhìn, khiến Thiên Uy quân toàn quân bị diệt? Tạm không bàn đến việc án Thiên Uy quân đã định, chỉ riêng việc dẫn năm vạn quân đến Lạc Nhạn Lĩnh, cũng là quyết định của Quách Cần Uy. Ông ta chịu tội, chẳng lẽ không đáng sao? Thôi Tuần, ngươi định đổ hết nguyên do cho việc ngươi ham sống sợ chết là vì cái không biết có hay không ấy sao?”

Khuôn mặt Thôi Tuần thê lương như đêm tuyết đầu mùa, bỗng bật cười nhẹ: “Không, vì chính ta ham sống sợ chết, không có lý do nào khác.”

Thôi Tụng Thanh hoàn toàn thất vọng. Ông lạnh lùng nhìn Thôi Tuần: “Tuy nhân phẩm ngươi thấp kém, nhưng vẫn còn đôi chút tài năng. Ta sẽ thuyết phục Thái hậu phục chức cho ngươi. Nhưng từ nay về sau, trên triều đình, ngươi không được gọi ta là bá phụ. Ta không muốn mất mặt vì ngươi.”

Thôi Tuần vô hồn đáp: “Được.”

Thôi Tụng Thanh liếc nhìn hắn lần cuối, đầy ghét bỏ, rồi phất tay áo bỏ đi.

Thôi Tụng Thanh vừa rời đi, Thôi Tuần lặng lẽ đứng trước cửa thật lâu, rồi mới chậm rãi xoay người, quay trở lại tẩm phòng.

Lý Doanh nhìn theo bóng lưng hắn, mím nhẹ đôi môi, bước theo, đến tẩm phòng rồi quỳ gối trước án thư.

Thôi Tuần không nói gì, nàng cũng lặng im. Chỉ yên tĩnh ngồi đối diện hắn, lặng lẽ bầu bạn.

Thần sắc Thôi Tuần trống rỗng, trong đôi mắt đen nhánh như mực ấy tựa hồ ẩn giấu một vực sâu không cách nào chạm đến. Một lúc lâu, hắn bỗng ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Trước đó ta từng nói với cô, đêm qua trong lúc sao chép, ta phát hiện ra một điều bất thường.”

Lý Doanh nhỏ giọng hỏi: “Ngài phát hiện điều gì?”

“Hậu cung của Trịnh Hoàng hậu có một cung nữ tên Vãn Hương. Khi Trịnh Hoàng hậu phạm tội, các cung nữ trong cung đều bị giáng chức hoặc xử tử, duy chỉ có Vãn Hương không những toàn mạng mà còn được thăng làm Tư thiện của cục Thượng Thực. Nhưng một năm sau, nàng ta bị Thái hậu hạ lệnh, đánh chết ngay tại chỗ.”

“Ngài muốn nói rằng nàng ta là nội ứng của a nương, vì thế mới không bị xử tử mà còn được trọng dụng?”

Thôi Tuần gật đầu: “Trịnh Hoàng hậu có tính tình kiêu ngạo, đối đãi cung nữ không chút khoan dung. Mẫu thân cô vì tự bảo vệ mình, mua chuộc cung nhân trong cung Trịnh Hoàng hậu để thám thính tin tức, cũng chẳng phải điều gì sai trái.”

“Nếu là người của a nương, vì sao lại bị đánh chết không thương tiếc?”

“Nếu ta không đoán sai, nàng ta có lẽ giống như Vương Đoàn Nhi, bị giết để diệt khẩu.”

Lý Doanh chấn động: “A nương diệt khẩu? Vì cớ gì bà phải làm thế, chẳng lẽ…”

Nửa câu sau, nàng không cách nào thốt ra thành lời.

Bởi nếu Thái hậu quả thực làm vậy, chỉ có một nguyên nhân duy nhất.

Đó là Vãn Hương đã biết được bí mật kinh thiên động địa nào đó, khiến Thái hậu không thể không xuống tay.

Mà rốt cuộc, đó là bí mật gì, lại có giá trị để khiến bà làm đến mức này?

Lý Doanh chỉ nghĩ đến một điều duy nhất.

Đôi vai nàng khẽ run, hai bàn tay nắm chặt vạt áo, ngón tay trắng bệch. Một lúc lâu sau, nàng mới khó nhọc lên tiếng: “Thật… thật sự là a nương sao?”

Thôi Tuần nhìn nàng, nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự nói rằng Thái hậu là kẻ tình nghi lớn nhất. Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại nảy sinh một tia không nỡ, hắn chậm rãi nói: “Chỉ dựa vào cái chết của Vãn Hương, chưa thể khẳng định được điều gì.”

Nghe vậy, vẻ mặt Lý Doanh thoáng dịu đi đôi chút. Nàng lẩm bẩm: “Ngài nói đúng, có lẽ là nàng ta phạm phải sai lầm gì đó, mới bị phạt trượng đến chết, không phải a nương ta diệt khẩu…”

Lời vừa nói, chính nàng cũng cảm thấy khó tin. Nếu thật sự là phạm lỗi, thì sao lại bị đánh chết tàn nhẫn như thế? Khi ấy nương đã là một Hoàng hậu, nếu cung nữ ấy gây tội, sử quan sẽ ghi chép rõ ràng, chứ sao lại để Hoàng hậu mang tiếng ác, vì đã đích thân xử tử cung nhân?

Thôi Tuần thấy nàng thất thần, liền nói: “Muốn biết Vãn Hương chết vì cớ gì, cũng không phải là không có cách.”

Lý Doanh ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Ngài có cách sao?”

Thôi Tuần gật đầu: “Vãn Hương từng có một đối thực [1] trong cung, tên là Tưởng Lương. Sau khi Vãn Hương qua đời, ông ta cũng chạy trốn khỏi cung. Nếu tìm được ông ta, có lẽ có thể biết chân tướng cái chết của nàng ta.”

[1] Đối thực: một hình thức kết giao thân mật giữa cung nữ và thái giám trong cung đình cổ đại.

“Vậy Tưởng Lương hiện ở đâu?”

“Lần cuối có người nhìn thấy ông ta, là ở Quỷ thị Trường An.”

Cái gọi là Quỷ thị Trường An, nằm trong phường Vụ Bản, là một chợ đêm náo nhiệt. Khi trời tối, Trường An cấm giới nghiêm, người đi đường không được ra khỏi phường, nhưng Quỷ thị lại khai chợ vào lúc nửa đêm, khi gà gáy thì giải tán. Những thứ được bán tại đây đều là hàng hiếm khó tìm, phần lớn không rõ nguồn gốc, thương nhân cũng không nộp thuế. Quan binh từng nhiều lần điều tra nhưng không lần nào thành công, vì thế nơi này được gọi là Quỷ thị.

Thôi Tuần nói: “Tưởng Lương cần tránh bị truy sát, lại cần bạc để mưu sinh. Quỷ thị là nơi tốt nhất cho ông ta.”

Lý Doanh gật đầu: “Vậy đêm nay chúng ta đến Quỷ thị tìm ông ta.”

Thôi Tuần đáp: “Được.” 

Lòng Lý Doanh như gần chạm tới sự thật, nhưng càng lúc càng thấp thỏm. Nếu sự thật là… a nương nàng…

Thôi Tuần dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, bất chợt hỏi: “Nếu thật sự là Thái Hậu, công chúa định thế nào?”

“Ta định thế nào?” Trong mắt Lý Doanh hiện lên vẻ mờ mịt: “Nếu thật sự là a nương ta, ta cũng đâu thể báo thù bà. Ta luôn nhớ, mỗi lần ta ốm đau, bà đều ôm ta vào lòng, lo lắng không yên… Ta không thể tin được vì ngôi vị Hoàng hậu mà bà đã giết ta.”

Thôi Tuần trầm mặc, Lý Doanh cũng không nói thêm, một lúc sau, nàng chỉ thở dài:

“Nếu đúng là a nương, thì ta cũng không muốn lang bạt nữa, ta sẽ tự tìm đến Vong Tử Thành.”

Thôi Tuần ngẩng đầu nhìn nàng: “Không phải công chúa luôn sợ cô độc hay sao? Vì sao lại tự nguyện đến Vong Tử Thành?”

Lý Doanh cười khổ, nói: “Từ sau khi tỉnh lại bên hồ sen, mọi chuyện đều đã đổi thay, vật còn mà người chẳng còn. Với thế nhân, ta chỉ là một vị công chúa yểu mệnh, người từng khiến Trường An máu chảy thành sông. Chẳng ai tiếc thương cái chết của ta, chỉ có a nương, chỉ có a nương là vẫn còn nhớ đến ta. Vì ta mà bà đã thắp sáng đèn trường minh khắp bốn vạn ngôi chùa thờ Phật trên cả nước, cầu nguyện cho ta sớm được đầu thai. Bà cũng có thể vì một túi thơm của ta mà tha thứ cho ngài, có thể vì cây bồ đề ta trồng mà khóc lóc thảm thiết. Nếu thật sự là bà đã hạ sát ta, vậy thì ta nghĩ… ta thật sự không biết phải tin vào điều gì nữa. Thay vì như vậy, chi bằng ta đến Vong Tử Thành, chờ đến khi a nương thọ chung, ta mới luân hồi chuyển kiếp.”

Nàng nói những lời này với vẻ mặt ngơ ngẩn, tựa như mất đi phương hướng. Đúng vậy, nếu ngay cả a nương cũng không thể tin tưởng, nàng còn biết tin ai đây?

Thôi Tuần mím môi, bỗng cất tiếng hỏi: “Vậy nên, nếu đêm nay tìm ra chân tướng, công chúa định đến Vong Tử Thành thật sao?”

Lý Doanh thoáng ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn hắn. Khuôn mặt hắn trắng nhợt tựa tuyết, khiến lòng nàng bỗng dưng chùng xuống. Trong tâm trí, nàng lại nhớ đến ánh mắt trống rỗng khi nãy của Thôi Tụng Thanh khi chế giễu hắn không dám tự sát để giữ gìn danh tiết. Ngón tay nàng siết chặt lấy vạt áo, không khỏi dâng lên một chút không nỡ, nhưng… người sống kẻ chết vốn cách biệt, nàng chỉ là một cô hồn lạc lõng, nhân gian này chẳng phải là nơi nàng nên lưu lại quá lâu.

Thôi Tuần trầm mặc hồi lâu, bỗng nở một nụ cười nhạt: “Cũng tốt, có lẽ Vong Tử Thành còn sạch sẽ hơn nhân gian này.”

Lý Doanh cũng rơi vào trầm mặc, một lát sau mới khẽ đáp: “Ngài nói đúng, Vong Tử Thành, có lẽ sạch sẽ hơn cả nhân gian.”

Nàng ngừng lại một chút, rồi nói: “Thôi Tuần, ngài rất tôn kính bá phụ của mình, đúng không?”

Thôi Tuần không ngờ nàng đột nhiên nhắc đến Thôi Tụng Thanh, thoáng ngây người, rồi bỗng gật đầu: “Phải.”

“Nhưng ta không thích ông ấy,” Lý Doanh thẳng thắn nói, “Ông ấy nói ngài vì đạo lý của mình mà sống mòn, nhưng chính ông ấy chẳng phải cũng vì đạo lý của mình mà làm ngơ trước oan khuất của Thịnh Vân Đình đó sao?”

Thôi Tuần sững sờ nhìn nàng, nàng lại tiếp tục: “Đến cả A Man cũng có thể nhận ra Thịnh Vân Đình không phải bị sơn tặc sát hại, ta không tin ông ấy không nhận ra. Chẳng qua ông ấy không muốn vì một Thịnh Vân Đình mà lật lại những chuyện cũ sáu năm trước, để đánh cược một ván không biết thắng thua mà thôi.”

“Ông ấy là Bạch y Khanh tướng, lòng mang muôn dân. Ông ấy có rất nhiều việc lớn phải làm, phải quý trọng tính mạng của mình, không thể vì một chức Ngu hầu nhỏ bé mà bỏ mạng. Nhưng tính mạng của ông ấy là tính mạng, còn tính mạng của ngài ấy, lại không phải tính mạng sao?”

“Nếu như vậy, ông ấy lại có tư cách gì để hùng hồn chỉ trích ngài không chịu chết?”

Lý Doanh nhìn thẳng vào mắt Thôi Tuần, từng chữ từng lời nói ra như đinh đóng cột: “Cho nên, Thôi Tuần, ngài không cần vì lời của ông ấy mà đau lòng. Ông ấy không đáng.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.