Thôi Tuần ngẩn người.
Thôi Tụng Thanh hờ hững cất tiếng: “Ngươi mất mẹ từ năm ba tuổi, sau khi phụ thân tục huyền, ngươi không hòa hợp với mẹ kế và các huynh đệ. Có lần vì đứa em cùng cha khác mẹ đặt biệt danh cho ngươi là “Liên Hoa Lang”, ngươi đã đánh nó đến chảy máu đầu. Phụ thân ghét bỏ ngươi, cho rằng ngươi ngỗ nghịch phóng túng, tính khí thất thường. Nhưng ta lại nghĩ rằng bản tính của ngươi như vậy, tất cũng do hoàn cảnh mà ra. Huống hồ, ngươi văn thao võ lược, chính là người kiệt xuất nhất của Thôi gia ta. Nếu có thời gian rèn luyện, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của Đại Chu. Ta trân quý tài năng của ngươi, nhưng không thể can thiệp vào chuyện nhà ngươi, đành viết thư tiến cử ngươi cho Quách Cần Uy, chủ soái Thiên Uy quân, vào năm ngươi mười bốn tuổi. Quách Cần Uy tuy xuất thân hàn môn, nhưng yêu thương binh sĩ, trí dũng song toàn. Ta nghĩ, nếu được người như ông ta tôi luyện, ngươi ắt sẽ mài dũa thành tài, đạt được hoài bão.”
Thôi Tuần nghe đến đây, đầu càng cúi thấp hơn. Giọng của Thôi Tụng Thanh ngày càng lạnh lùng: “Nhưng ngươi thì sao? Ngươi đã làm gì? Trong trận Lạc Nhạn Lĩnh, Quách Cần Uy tuy quyết sách sai lầm, mất thành mất đất, nhưng ông ta vẫn lấy cái chết để bảo toàn danh tiết. Những binh sĩ khác của Thiên Uy quân không chịu bị bắt, đều quyết chiến đến cùng. Nếu kết cục dừng lại ở đó, Thiên Uy quân còn có thể nhận được sự thương cảm “tội đáng chém, tình đáng thương”.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321784/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.