Nụ hôn dịu dàng vô hạn, như thể nâng niu báu vật trân quý nhất thế gian, thận trọng, chậm rãi, rơi xuống bờ môi Lý Doanh. Nàng không nhắm mắt, tròng mắt ngấn lệ mở to không chớp, chăm chú khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt trắng bệch nhưng tuấn mỹ của Thôi Tuần, như thể muốn khắc sâu bóng hình hắn vào tim, dù chỉ một chi tiết nhỏ nhoi cũng không muốn bỏ sót.
Trong buồng giam tối tăm, kẻ mang tiếng xấu khắp Đại Chu – Liên Hoa Lang – dựa vào vách đá lạnh ẩm. Máu tươi nhuốm đỏ những kẽ móng tay, mười đầu ngón tay phủ đầy vết thương do kim thép nung đỏ đâm vào, máu thịt be bét. Dù thân thể hư nhược đầy thương tích nhưng hắn vẫn nâng niu nàng trong vòng tay, thành kính hôn lên vầng thánh nguyệt sáng ngời trong lòng hắn.
Nụ hôn của hắn, không hề nhuốm màu d.ục v.ọng. Đó là nụ hôn thuần túy của một kẻ buông bỏ tất cả mọi khúc mắc trong lòng, một nụ hôn nhẹ nhõm khi cuối cùng, hắn có thể ôm nàng như một người đàn ông bình thường được ôm người mình yêu, không còn khinh rẻ chính mình, cũng không còn sợ làm vấy bẩn nàng nữa.
Hắn rời khỏi môi Lý Doanh, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ nước tĩnh lặng, ánh lên lệ quang lấp lánh: “Minh Nguyệt Châu, ta… ta đã xứng đáng với tình yêu của nàng rồi, đúng không?”
Hơi ấm của hắn dường như vẫn còn vương trên môi nàng. Nước mắt Lý Doanh không ngừng tuôn rơi. Nàng nghẹn ngào nói: “Chàng luôn xứng đáng. Trước đây xứng đáng, sau này cũng thế. Đời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321828/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.