Cùng lúc đó, Lý Doanh cũng vội vã tiến vào.
Trước điện Bồng Lai có dán tranh thần môn, Lý Doanh là hồn ma, vốn dĩ không thể bước vào, nhưng nhờ có xá lợi Phật đỉnh treo trên cổ, nàng đã miễn cưỡng xông vào được. Dù vậy, chuyến đi này cũng khiến nàng tổn hao nguyên khí. Lý Doanh cố nén vị tanh ngọt trào lên nơi cổ họng, nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh Thái hậu, đỡ bà dậy.
Thái hậu chộp lấy tay áo nàng, run giọng hỏi: “Minh Nguyệt Châu… là Minh Nguyệt Châu sao?”
Lý Doanh nghẹn ngào, lệ tuôn như suối: “A nương, là Minh Nguyệt Châu đây ạ.”
Thái hậu vẫn không dám tin. Bà run rẩy đưa tay, chạm vào gương mặt của nàng: “A nương đang mơ sao? Minh Nguyệt Châu của ta, con đã không còn nữa, sao lại quay về kia chứ? A nương… lại mơ thấy con rồi…”
Lý Doanh cắn chặt môi, hai mắt đẫm lệ. Những năm qua, hẳn a nương đã mơ thấy nàng vô số lần, đến mức bây giờ vẫn cho rằng đây chỉ là một giấc mộng.
Thái hậu v.uốt ve gương mặt nàng, làn da thiếu nữ tuy không còn hơi ấm như người sống, trái lại còn lạnh buốt như băng, nhưng xúc cảm trên lòng bàn tay lại chân thực đến mức không thể ngờ vực. Môi bà run run, tầm mắt đã nhòe đi vì lệ. Bà lập tức ôm chầm lấy Lý Doanh: “Nếu đây là một giấc mơ, vậy hãy để a nương mơ mãi không tỉnh… Con gái của a nương… Minh Nguyệt Châu của a nương…”
Lý Doanh tựa vào lòng bà, bên tai là tiếng khóc nghẹn đến tột cùng của Thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321827/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.