“Trịnh Quân?”
Chẳng phải Trịnh Quân đã chết rồi sao? Chẳng phải hắn cũng giống nàng, đã chết suốt ba mươi năm nay rồi sao?
Lý Doanh trừng lớn mắt, kinh hoàng nhìn gương mặt chẳng giống Trịnh Quân một chút nào kia. Ngư Phù Nguy… sao có thể là Trịnh Quân được?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, ngón tay Ngư Phù Nguy càng bóp chặt hơn: “Ngư Phù Nguy chính là kiếp sau của Trịnh Quân!”
Ngư Phù Nguy là kiếp sau của Trịnh Quân? Ngư Phù Nguy là chuyển thế của Trịnh Quân?
Linh hồn chuyển thế, uống xong bát canh Mạnh Bà thì những chuyện của tiền kiếp đều sẽ quên sạch.
Nếu không rơi xuống Địa Ngục Huyết Trì, không bị nước trong hồ nhấn chìm, Ngư Phù Nguy cũng sẽ không nhớ lại kiếp trước.
Mà một khi đã nhớ ra thì đồng thời cũng nhớ đến cảnh cả gia tộc bị tàn sát.
Hận ý khắc sâu tận xương trỗi dậy, những ngón tay siết trên cổ Lý Doanh càng lúc càng chặt. Nàng bị bóp đến khó thở, ra sức giãy giụa, nâng tay đập mạnh vào cánh tay Ngư Phù Nguy, muốn hắn buông ra. Nhưng cơ thể nàng vốn đã suy nhược, sức lực ấy chẳng thấm vào đâu so với hắn. Ngư Phù Nguy hận chết nàng, hắn muốn b.óp ch.ết nàng. Khuôn mặt hắn vặn vẹo: “Ngươi hại cả nhà họ Trịnh ta! Người như ngươi mà cũng xứng với hai chữ “lương thiện” ư?”
Ngư Phù Nguy trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy đau đớn và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321833/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.