“Trịnh Quân?”
Chẳng phải Trịnh Quân đã chết rồi sao? Chẳng phải hắn cũng giống nàng, đã chết suốt ba mươi năm nay rồi sao?
Lý Doanh trừng lớn mắt, kinh hoàng nhìn gương mặt chẳng giống Trịnh Quân một chút nào kia. Ngư Phù Nguy… sao có thể là Trịnh Quân được?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, ngón tay Ngư Phù Nguy càng bóp chặt hơn: “Ngư Phù Nguy chính là kiếp sau của Trịnh Quân!”
Ngư Phù Nguy là kiếp sau của Trịnh Quân? Ngư Phù Nguy là chuyển thế của Trịnh Quân?
Linh hồn chuyển thế, uống xong bát canh Mạnh Bà thì những chuyện của tiền kiếp đều sẽ quên sạch.
Nếu không rơi xuống Địa Ngục Huyết Trì, không bị nước trong hồ nhấn chìm, Ngư Phù Nguy cũng sẽ không nhớ lại kiếp trước.
Mà một khi đã nhớ ra thì đồng thời cũng nhớ đến cảnh cả gia tộc bị tàn sát.
Hận ý khắc sâu tận xương trỗi dậy, những ngón tay siết trên cổ Lý Doanh càng lúc càng chặt. Nàng bị bóp đến khó thở, ra sức giãy giụa, nâng tay đập mạnh vào cánh tay Ngư Phù Nguy, muốn hắn buông ra. Nhưng cơ thể nàng vốn đã suy nhược, sức lực ấy chẳng thấm vào đâu so với hắn. Ngư Phù Nguy hận chết nàng, hắn muốn b.óp ch.ết nàng. Khuôn mặt hắn vặn vẹo: “Ngươi hại cả nhà họ Trịnh ta! Người như ngươi mà cũng xứng với hai chữ “lương thiện” ư?”
Ngư Phù Nguy trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy đau đớn và cuồng nộ: “Ngươi đáng chết! Ngươi thật sự đáng chết!”
Lý Doanh bị bóp đến nghẹt thở, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt dâng lên hơi nước. Một giọt lệ từ khóe mắt nàng lặng lẽ lăn xuống. Nhìn thấy giọt nước mắt ấy, toàn thân Ngư Phù Nguy bỗng run lên, như bị điều gì đó làm chấn động, cả người hắn sững sờ.
Trong lòng hắn tựa như có hai giọng nói đang giằng xé. Hắn không ngừng nhắc nhở mình rằng hắn là Trịnh Quân, mà Trịnh Quân thì nên giết Lý Doanh, nên xé nát linh hồn nàng để báo thù cho cả nhà họ Trịnh. Nhưng… ngoài là Trịnh Quân, hắn còn là Ngư Phù Nguy. Mà Ngư Phù Nguy… thì sẽ không đời nào xuống tay với Lý Doanh.
Những ký ức xưa lần lượt hiện về, có quá khứ của Trịnh Quân, nhưng càng nhiều hơn là những hồi ức thuộc về Ngư Phù Nguy. Hắn nhớ đến từng khoảnh khắc ở bên nàng, nhớ rằng nàng chưa từng xem thường hắn chỉ vì hắn là một thương nhân, trái lại, nàng vẫn đối đãi với hắn bằng lễ nghĩa chu toàn, để rồi từ đó rễ tình đâm sâu, khiến hắn dần đem lòng yêu nàng. Ngư Phù Nguy đã yêu Lý Doanh đến nhường ấy… làm sao hắn có thể làm tổn thương nàng được?
Nội tâm hắn giằng co mãnh liệt, cuối cùng, bàn tay đang siết chặt cổ nàng dần nới lỏng.
Không khí ào vào mũi, vào miệng, Lý Doanh như vừa thoát khỏi Quỷ Môn Quan, ho sặc sụa từng hồi. Ngư Phù Nguy đứng thẳng dậy, nhìn xuống đôi bàn tay mình, lẩm bẩm: “Ta không giết được ngươi… Ta không giết được ngươi…”
Nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ đau đớn đến tột cùng: “Nhưng ngươi đã hại ta, hại cha mẹ ta, hại cả gia tộc ta… ta nhất định phải giết ngươi…”
Hắn cúi người nhặt xá lợi Phật đỉnh rơi dưới đất, rồi siết chặt trong tay, hàm răng nghiến lại. Bỗng, hắn xoay người bước đi, không hề ngoảnh lại, từng bước chìm vào biển hoa Mạn Châu Sa.
Cứ thế, hắn tàn nhẫn bỏ mặc Lý Doanh trên Sinh Tử Đạo.
Không có xá lợi Phật đỉnh, Lý Doanh chỉ có thể mắc kẹt trong Sinh Tử Đạo, không thể ra ngoài, cũng chẳng thể quay lại. Nàng sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong bóng tối hư vô, chẳng còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.
–
Ngư Phù Nguy nắm chặt xá lợi Phật đỉnh trong tay, loạng choạng bước ra khỏi Sinh Tử Đạo, rời khỏi Địa phủ.
Hắn từ núi Bàn Trủng quay về Trường An.
Trong đại trạch Ngư phủ, tiếng sáo trúc bắt đầu ngân vang.
Ngư Phù Nguy uống đến say mèm, một tay vỗ mạnh lên trống Hạt [1] một tay nâng chén rượu, ánh mắt lướt qua vòng eo mảnh mai của vũ cơ người Hồ. Nàng vận váy lụa đỏ thắm thêu hoa thạch lựu, mái tóc dài buông rũ, điểm xuyết những chiếc chuông vàng li ti. Theo từng nhịp trống dồn dập, Hồ cơ kiễng chân, xoay tròn trên tấm thảm dệt hoa văn liên châu hình bầu dục. Lúc nàng xoay người, chuông vàng vang lên lanh lảnh, tà váy đỏ như mẫu đơn đúng kỳ nở rộ, chói mắt rực rỡ.
Một khúc vừa dứt, váy mẫu đơn dần thu mình lại. Ngư Phù Nguy vỗ trống, cười trong men say: “Tà áo xoay bay tựa trời tuyết, lưỡi kiếm vung lên nổi cuồng phong. Hay! Hay lắm!”
[1] Trống Hạt/Yết cổ (trống phong yêu) (gốc: 羯鼓): trống có dạng đồng hồ cát; phần giữa nhỏ thắt lại, hai đầu là mặt trống tròn, căng và phần được gõ bằng dùi trống làm bằng thanh tre vót mỏng. Nó cũng được du nhập vào Triều Tiên là Janggu và Kakko ở Nhật Bản. Nguồn chú thích: Wikipedia.
Hồ cơ xoay người lần cuối, rồi ngã vào lòng Ngư Phù Nguy, vòng tay ôm lấy cổ hắn, giọng điệu yêu kiều: “Từ ngày lang chủ muốn thi tiến sĩ, lúc nào cũng ngâm nga mấy câu thơ mà nô gia nghe chẳng thể nào hiểu nổi.”
Những Hồ cơ khác cũng thu lại tỳ bà, Hồ cầm, làm nũng trách móc: “Lang chủ cứ mải đóng cửa ôn thi, đã lâu lắm rồi chẳng còn vui đùa với bọn nô nữa.”
Thi tiến sĩ? Ôn thi?
Nghe thấy hai câu ấy, Ngư Phù Nguy bỗng bật cười lớn, càng cười, nước mắt càng dâng đầy hốc mắt.
Kiếp trước, khi hắn còn là Trịnh Quân, sinh ra trong Trịnh thị ở Huỳnh Dương, danh môn thế gia, tôn quý hiển hách, muốn làm quan liền làm quan, cớ gì phải như kiếp này, dốc sức ôn luyện, khổ sở thi tiến sĩ?
Một đời một kiếp, vận mệnh đảo điên, thật nực cười biết bao!
Đây, chẳng phải là sự sắp đặt của Thập điện Diêm Vương sao?
Trịnh Quân xuất thân từ một trong Ngũ tính Thất vọng, khinh thường thương nhân. Đến cả Khương Quý phi, khi ấy đã là phi tần của Hoàng đế mà cha mẹ hắn còn chẳng để vào mắt nữa là con gái bà, công chúa Đại Chu Lý Doanh. Kiếp này, Thập điện Diêm Vương cố tình để hắn đầu thai vào một gia tộc thương nhân, chỉ có thể mặc áo vải đen, đi xe bò, không thể khoa cử, không thể nhập sĩ, bị khinh miệt, bị coi rẻ, để hắn nếm trải trọn vẹn nỗi nhục của hạng người mà kiếp trước từng bị hắn xem thường nhất.
Sự sắp đặt này, rốt cuộc là khổ tâm hay tàn nhẫn?
Ngư Phù Nguy cười đến rơi lệ, Hồ cơ đang ngồi trong lòng hắn dè dặt hỏi: “Lang chủ sao vậy ạ?”
Ngư Phù Nguy lặng nhìn dung nhan kiều diễm như hoa của nàng, bật cười: “Không có gì.”
Nói đoạn, hắn đẩy nhẹ nàng ra khỏi người mình: “Tiếp tục múa đi.”
Tiếng Hồ cầm lại vang lên, Hồ cơ xinh đẹp cười duyên, tiếp tục xoay vòng theo điệu múa Hồ Toàn.
–
Ngư Phù Nguy ở lại đại trạch suốt bảy ngày, cũng say suốt bảy ngày.
Suốt quãng thời gian ấy, đêm nào hắn cũng sênh ca cùng Hồ cơ trong phủ. Kiếp trước, Trịnh Quân là bậc quân tử ôn hòa như ngọc, cẩn trọng giữ lễ đến mức ngay cả thị thiếp cũng không có, huống chi gần gũi với nữ nhân phong trần. Nhưng Ngư Phù Nguy thì khác, hắn chẳng dính dáng gì đến hai chữ “quân tử”. Hắn phóng túng bất kham, chẳng hề bận tâm đến lễ giáo nam nữ. Nếu thấy những Hồ cơ không nơi nương tựa, hắn sẽ bất chấp miệng đời, thu nhận họ vào phủ, cho họ một chốn dung thân. Trong mắt hắn không có thứ quan hệ chủ tớ. Hắn cũng chẳng ngại cùng họ đối ẩm ca vũ, thậm chí còn tự tay gõ trống hòa nhạc. Hắn không giống với một lang chủ, mà càng giống một bằng hữu hơn.
Nhưng Trịnh Quân thì không, hắn tuyệt đối sẽ kết giao với những Hồ cơ hèn kém ấy.
Vậy, hắn thực sự là Trịnh Quân sao?
Ba ngày sau, Ngư Phù Nguy không hoan lạc cùng Hồ cỡ nữa mà nhốt mình trong phòng, mượn rượu giải sầu.
Viên xá lợi Phật đỉnh – bảo vật chí tôn trên thế gian – bị hắn tiện tay ném sang một bên. Trong lòng bàn tay hắn chỉ nắm chặt một viên dạ minh châu xanh biếc.
Đó là viên dạ minh châu Lý Doanh tặng hắn. Hắn chưa từng rời nó nửa bước.
Hắn chăm chú nhìn viên minh châu ấy, khi thì cười, khi thì khóc. Có lúc khóc đến nước mắt tèm lem, hắn lầm bầm tự hỏi: “Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Là Trịnh Quân, hay là Ngư Phù Nguy?
Hắn cứ thế, một mình đóng chặt cửa phòng, uống đến say mèm, đau đáu suy tư về câu hỏi ấy.
Hắn không đi hỏi bậc đại nho học thức uyên thâm, cũng chẳng cầu đáp án từ những Hồ cơ vàng thau lẫn lộn, mà chỉ tự mình nghĩ ngợi.
Từ khi phụ thân qua đời, hắn đã một mình chống đỡ sản nghiệp to lớn, giao dịch giữa người và quỷ, trở thành Quỷ thương giàu đến mức phú khả địch quốc.
Hắn không cần dựa vào ai.
Không giống Trịnh Quân, nhu nhược đến mức bị Vương Nhiên Tê uy hiếp đi giết Lý Doanh, phạm vào tội diệt tộc, tự dâng nhược điểm vào tay Thái Xương Đế.
Vậy, hắn thực sự là Trịnh Quân sao?
Một người xuất thân thế gia, một người sinh từ thương hộ. Một bên cao quý, một bên hèn mọn. Một kẻ ôn hòa, một kẻ phóng túng. Một người quyết đoán, một người nhát gan. Chỉ một lần luân hồi, vận mệnh đã xoay chuyển hoàn toàn.
Có lẽ đây chính là sự sắp đặt của Địa phủ.
Địa phủ không định sẵn hắn phải là ai, mà đã để tự hắn chọn lấy.
Sau bảy ngày bảy đêm say khướt, cuối cùng, Ngư Phù Nguy siết chặt viên minh châu trong tay, lảo đảo đứng dậy, nhặt viên xá lợi Phật đỉnh đang bị vứt sang một xó.
Hắn đã có lựa chọn.
–
Một lần nữa, Ngư Phù Nguy đặt chân đến Địa phủ.
Trước khi đi, hắn gặp Hà Thập Tam, một người vẫn luôn đòi gặp mình. Câu đầu tiên cậu hỏi hắn chính là hắn định đi đâu. Ngư Phù Nguy đáp rằng hắn phải đưa một người trở về Trường An.
Hà Thập Tam lại hỏi người đó là ai. Ngư Phù Nguy không trả lời, chỉ hỏi ngược cậu: “Ngươi muốn gặp ta vì chuyện gì?”
Hà Thập Tam cúi đầu, cắn chặt răng rồi nói: “Ngư a huynh, có một chuyện đệ muốn hỏi huynh.”
Hôm ấy, trên triều đình, Đinh Tĩnh nói rõ chuyện Thôi Tuần không hề đầu hàng Đột Quyết, hơn nữa còn hết lòng chăm sóc cho gia quyến của năm vạn Thiên Uy quân. Ông ta hy vọng quần thần có thể truyền những lời biện bạch ấy đến tai dân chúng không sai một chữ. Nhưng Long Hưng Đế lại nghiêm lệnh cấm tiết lộ ra ngoài, kẻ nào vi phạm sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Song, hắn không biết rằng, đối với một số người, ngoài trung quân ra, họ còn có một thứ gọi là lương tri.
Vì vậy, lời đính chính của Đinh Tĩnh về Thôi Tuần vẫn lan truyền rộng khắp Trường An.
Hà Thập Tam cũng nghe thấy, trong lúc kinh ngạc, cậu tìm đến A Man hỏi rõ. Đôi mắt A Man đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc quá nhiều. Có lẽ, nàng nhớ lại những lời lạnh lùng từng nói với Thôi Tuần, hoặc cũng có thể, nàng nghĩ đến hộp tiền đồng mình đã ném xuống trước mộ của a huynh, ngay trước mặt Thôi Tuần.
Nàng nói với Hà Thập Tam: “Chuyện của Vọng Thư a huynh, ta cũng không biết nhiều hơn đệ là bao. Nhưng Thập Tam, ta có thể nói với đệ một điều, huynh ấy đã dốc sạch gia sản để chăm lo cho chúng ta, đó là sự thật.”
Hà Thập Tam ngẩn người.
Bấy lâu nay, luôn có một người bạn của a huynh nhờ người âm thầm đưa bạc đến giúp đỡ bọn họ. Cậu chưa từng gặp vị ân nhân đó, cũng từng muốn đích thân cảm tạ, nhưng ân nhân chưa bao giờ lộ diện, khiến cậu dù muốn cũng không thể báo đáp.
Hóa ra, vị ân nhân đó chính là kẻ mà cậu căm hận nhất, kẻ mà cậu luôn cho là quân b.án n.ước: Thôi Tuần.
Cậu ngập ngừng, nét mặt lộ vẻ hổ thẹn. Ngư Phù Nguy cất giọng trầm tĩnh: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Hôm đó, ngươi xông vào phủ Thôi Tuần, ném đá khiến hắn bị thương. Kết quả, ngươi bị Đại Lý tự phạt hai mươi trượng, trọng thương nằm liệt giường. Khi ấy, ta mang thuốc đến cho ngươi, nhưng thực ra, thuốc đó không phải do ta mua, mà là do Thôi Tuần mua.”
Hà Thập Tam hoàn toàn ngây người.
Ngư Phù Nguy thở dài: “Hôm ấy ta nói, ngươi nợ người đưa thuốc một ân tình.”
Hắn lại nói: “Thập Tam, ngươi nợ Thôi Tuần một nhân tình, càng nợ hắn một câu xin lỗi.”
Lời còn chưa dứt, Hà Thập Tam đã trợn mắt há miệng, thất thần như bị sét đánh trúng.
Cậu chợt nhớ đến viên đá cuội mình từng ném vào trán Thôi Tuần, nhớ đến vệt máu đỏ như hạt châu lăn dài trên thái dương hắn.
Giây tiếp theo, những giọt nước mắt hối hận của thiếu niên không kìm được mà rơi xuống, tuôn trào như dòng suối.
–
Trên Sinh Tử Đạo, giữa bạt ngàn những đoá Mạn Châu Sa mênh mông bất tận, Lý Doanh thoi thóp bò về phía trước. Nàng biết rõ, dù có cố thế nào đi nữa, nàng cũng chẳng thể thoát khỏi cõi hư vô này, nhưng nàng vẫn cứ kiên trì tiến lên.
Chỉ cần hồn phách chưa tan, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Khuỷu tay nàng đã trầy xước, y phục lấm lem đến mức không còn nhận ra màu sắc ban đầu. Bốn bề là những đóa Mạn Châu Sa đỏ rực, lay động theo gió, như đang nhạo báng nỗ lực trong vô vọng của nàng. Cơn mê man kéo đến rồi tan đi, mỗi lần tỉnh lại, nàng đều dốc hết sức lực để bò ra khỏi chốn hư vô này.
Lại một lần nữa rơi vào mơ hồ, nàng bỗng cảm nhận được có người yên lặng bế mình lên khỏi mặt đất.
Nàng gắng gượng mở mắt: “Ngư… Phù Nguy?”
Nàng khựng lại, rồi yếu ớt thốt ra một cái tên khác: “Trịnh… Quân?”
Lời đến đây thì nghẹn lại, nàng không biết phải nói thêm gì nữa. Trịnh Quân đã từng muốn giết nàng, dù không thành công, nhưng mưu sát công chúa là tội đại nghịch bất đạo, đáng bị tru di cửu tộc. Thế nhưng nàng lại không thể thẳng thắn nói ra những lời đó trước mặt Ngư Phù Nguy. Trong mắt nàng, người trước mặt không phải là Trịnh Quân mà là Ngư Phù Nguy, người đã bao lần không tiếc mạng sống để cứu nàng ra khỏi nguy hiểm.
Huống hồ, xét đến thế lực của các thế gia khi ấy, nếu nàng không chết, rất có thể chỉ có mình Trịnh Quân chịu tội, còn cha mẹ và cả gia tộc hắn vẫn sẽ được bảo toàn.
Lý Doanh mím môi, giọng đầy áy náy: “Ngư Phù Nguy, xin lỗi…”
Thế nhưng trên gương mặt hắn chẳng còn vết tích của phẫn nộ hay thống khổ, chỉ có vẻ bình thản đến lạ. Hắn nói: “Gieo nhân nào gặt quả nấy. Nếu Trịnh Quân không mang tâm địa hại người thì đã không phải chịu kết cục bị Tiên đế lợi dụng để trừ khử thế gia. Một ác niệm nổi lên, liền sa vào ác đạo. Thập điện Diêm Vương để hắn thoát khỏi ác đạo, chuyển sinh làm người, chính là muốn cho hắn một cơ hội. Nhưng nếu chính hắn không muốn giác ngộ, thì dù là Thập điện Diêm Vương cũng không thể cứu nổi.”
Vậy nên, Trịnh Quân đã chuyển sinh thành Ngư Phù Nguy, một người có gia thế và tính cách hoàn toàn trái ngược với kiếp trước. Sau đó, Ngư Phù Nguy lại gặp Lý Doanh, cũng giống như Trịnh Quân năm đó, hắn cũng đem lòng yêu mến nàng. Cuối cùng, hắn lại đứng trước lựa chọn giống như Trịnh Quân đã từng:
Giết nàng, hay cứu nàng?
Trịnh Quân đã do dự. Hắn không muốn Lý Doanh chết, nhưng cũng không thể buông bỏ tình nghĩa bao năm với Vương Nhiên Tê. Ý niệm tà ác cứ thế kéo dài, đến khi muốn dừng lại thì đã quá muộn.
Còn Ngư Phù Nguy, sau bảy ngày bảy đêm hết say rồi tỉnh, rốt cuộc cũng hiểu rõ bản thân là ai.
Ngư Phù Nguy nói: “Trịnh Quân đã chết rồi, hắn chết từ ba mươi năm trước. Còn ta, ta là Ngư Phù Nguy.”
Hắn bế Lý Doanh lên, trong tay là xá lợi Phật đỉnh, dẫn đường ra khỏi Sinh Tử Đạo: “Đi thôi, ta đưa nàng đi cứu Thôi Tuần.”
Chú thích hình ảnh:
[1] Trống Hạt:
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.