Địa phủ, Huyết Bồn Khổ Giới.
Lý Doanh nắm chặt sợi dây trên cây cầu gỗ, quyết không buông tay.
Ngư Phù Nguy đưa tay gỡ từng ngón tay nàng ra. Nàng rơi lệ cầu xin: “Ngư Phù Nguy, thả ta về đi, ta cầu xin ngươi, xin ngươi…”
Ngư Phù Nguy cắn răng, lạnh giọng đáp: “Không được! Mỗ đã hứa với Thôi Tuần, nhất định phải đưa cô đến Vong Tử Thành.”
“Ta không vào Vong Tử Thành, ta không đi… Ta phải quay về cứu Thôi Tuần, cầu xin ngươi, thả ta về cứu chàng…”
Nàng khẩn khoản van nài, lòng Ngư Phù Nguy nào có dễ chịu? Nhưng Thôi Tuần đã quyết liều chết, sao hắn có thể để Lý Doanh chịu chết chung với y?
Ngư Phù Nguy lắc đầu: “Không được, Thôi Tuần đã không còn đường sống nữa rồi. Công chúa, hãy đến Vong Tử Thành đi. Mười năm, hai mươi năm, chờ tới khi cô rời khỏi đó, uống xong bát canh Mạnh Bà, đầu thai chuyển thế, cô sẽ quên hắn thôi. Khi ấy, cô sẽ có một tình lang khác, bắt đầu một kiếp nhân sinh mới.”
“Ta không cần! Ta không cần tình lang khác, ta chỉ muốn Thập Thất lang…”
Thân thể bị phản phệ của nàng vẫn chưa hồi phục, trên người chẳng còn chút khí lực, nhưng hai tay vẫn gắt gao níu lấy dây cầu, không chịu buông. Nàng vẫn tha thiết cầu xin Ngư Phù Nguy: “Thả ta về đi, Ngư Phù Nguy, ta cầu xin ngươi…”
Nàng đang khẩn cầu, phía trước, câu hồn sứ giả đã có phần sốt ruột: “Ngư lang quân, mau dẫn tiểu nương tử này đi đi, đừng kinh động đến các quỷ sai khác!”
Ngư Phù Nguy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321841/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.