Thôi Tuần nghe vậy, chậm rãi ngước mắt. Lư Hoài thoáng ngẩn người, rồi chần chừ giây lát, phất tay lệnh chụp cùm sắt lên người hắn. Trước khi áp giải vào cung Đại Minh, hắn vẫn không nhịn được, dặn dò: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Sống hay chết, tất cả đều phụ thuộc vào lần này. Ta, Lư Hoài, đã nói hết những gì cần nói.”
Nhưng Thôi Tuần chỉ khép dài mi mắt, im lặng không đáp. Hắn để mặc đám ngục tốt của Đại Lý Tự khóa chặt gông cùm lạnh lẽo, áp giải hắn vào cung Đại Minh.
Trong điện Bồng Lai, Thái hậu ngồi sau rèm ngọc, lặng lẽ quan sát người thanh niên phong thái đoan chính, đang quỳ đằng trước bức rèm. So với lần trước gặp hắn, hắn lại gầy đi mấy phần, giữa chân mày càng nặng vẻ u uất, tay chân đều bị xiềng xích trói chặt.
Bà nhớ tới lần hắn dâng biểu từ quan, khi đó hắn đã nói rằng muốn đến Dương Châu, muốn tới Ngô Quận. Hắn bảo rằng bên cạnh hắn đã có một nữ tử tâm tựa lưu ly, người như minh nguyệt. Khi đó, trong đôi mắt hắn là thần sắc rạng rỡ, ánh mắt đầy sự ôn nhu khó tả, tràn ngập mong chờ về tương lai.
Nhưng hiện tại, đôi mắt đen láy kia chẳng khác nào một vũng nước đọng, như thể chủ nhân đã đánh mất tất cả khát vọng sống.
Sự thay đổi này khiến Thái hậu cũng không khỏi kinh ngạc. Bà không kìm được mà suy đoán rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hắn. Hít một hơi thật sâu, bà dịu giọng hỏi: “Vọng Thư, vì sao ngươi phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321843/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.