Đêm khuya, một cỗ xe bò chầm chậm rời khỏi Trường An.
Ở Đại Chu, thương nhân không được phép cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa, vì thế Ngư Phù Nguy chỉ có thể đi xe bò. Thế nhưng dù sao hắn cũng là phú thương, nội thất bên trong xe được bày trí vô cùng thoải mái.
Lý Doanh vẫn đang mê man, nàng nằm trên chiếc giường phủ gấm lụa êm, sắc mặt đã khá hơn nhiều so với lúc vừa mới bị phản phệ. Ngư Phù Nguy ngồi bên cạnh, mày nhíu chặt, không nói một lời.
Giờ phút này, hẳn Thôi Tuần đã bị giam vào đại lao. Cướp đoạt xá lợi Phật đỉnh, chính là tội chết. Không biết hắn có thể nhờ vào sự sủng tín của Thái hậu mà bảo toàn được tính mạng hay không.
Nhưng dù có giữ được mạng, hắn vẫn muốn báo thù cho Thiên Uy quân, vẫn sẽ bước vào con đường vạn kiếp bất phục.
Ngón tay Ngư Phù Nguy dần siết chặt. Trước kia hắn luôn khinh thường Thôi Tuần, càng không hiểu vì sao Lý Doanh lại có thể để mắt đến y. Nhưng đến giờ phút này, hắn mới nhận ra rằng, ánh mắt của Lý Doanh chưa bao giờ sai.
Sự can đảm dù chín chết cũng không hối tiếc, sự kiên cường dù bao lần trắc trở vẫn không gục ngã, đó là điều không phải ai cũng có được.
Thôi Tuần… quả thực xứng đáng với tình yêu sâu nặng của Lý Doanh.
–
Xe bò di chuyển chậm rãi để tránh gây ảnh hưởng đến thương thế của Lý Doanh. Mãi đến bảy ngày sau, họ mới đến chân núi Bàn Trủng.
Ngư Phù Nguy bế nàng xuống xe, đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321844/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.