Làn khói đen ấy như có sinh mệnh, không ngừng len lỏi vào trái tim của thiếu nữ, từng chút từng chút một gặm nhấm trái tim trong suốt như lưu ly của nàng. Hận thù và oán khí xâm chiếm, khiến đôi mắt vốn dịu dàng kia giờ chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Nàng lặng nhìn bóng dáng A Sử Na Ngột Đoá trong bộ y phục đỏ rực, roi gai trong tay ả vun vút quất xuống, từng nhát nặng nề giáng lên thân thể lang quân mà nàng yêu thương nhất. Một giọt máu bắn lên, thấm vào đôi mắt nàng. Đồng tử nàng co rút lại, sắc đỏ như máu lan rộng khắp tầm mắt, nuốt chửng tia lý trí cuối cùng.
Đột nhiên, chiếc roi trong tay A Sử Na Ngột Đóa bị một lực vô hình giữ lại, lơ lửng giữa không trung. A Sử Na Ngột Đóa kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lý Doanh chậm rãi đứng lên từ trung tâm phù trận. Búi tóc song hoàn vọng tiên bung ra, suối tóc đen tuyền xõa xuống, che khuất gương mặt trắng bệch như tuyết. Máu tươi từ mắt nàng chảy ra, theo gò má trượt xuống, tựa như những dòng huyết lệ.
Đám Kim Ngô Vệ đứng đó đều sởn hết tóc gáy. Dù đã uống máu chó mực để nhìn thấy nàng, nhưng đối diện với quỷ hồn, chúng vẫn không khỏi khiếp đảm. Cảnh tượng qủy dị trước mắt càng khiến chúng run lẩy bẩy.
A Sử Na Ngột Đoá quát lớn: “Lũ vô dụng! Ả đã bị phù chú giam cầm, các ngươi còn sợ cái gì?”, rồi chỉ tay về phía Lý Doanh: “Các ngươi, giết ả cho ta!”
Những Kim Ngô Vệ chỉ còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321850/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.