A Sử Na Ngột Đoá nhấc lên một túi da dê dưới đất, bên trong đầy máu chó mực. Nàng ta mở nắp túi, một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. A Sử Na Ngột Đoá cau mày, đưa tay che mũi tỏ vẻ ghê tởm. Nàng ta lắc nhẹ túi da, cất giọng nói với Lý Doanh: “Ngươi biết trong này là gì không? Máu chó mực tươi vừa lấy, người sống uống vào có thể thấy quỷ trong vòng mười hai canh giờ. Ta ngày nào cũng uống, uống đến mức muốn nôn ra, nhưng ta vẫn phải uống, chỉ để nhìn thấy ngươi. Hừ, trước khi thấy ma quỷ, ta nghĩ chúng thật đáng sợ. Nhưng khi đã nhìn thấy, lại chẳng còn sợ nữa. Đến lúc bắt được chúng, ta mới thấy chúng chẳng là gì cả!”
A Sử Na Ngột Đoá tiến lại gần Lý Doanh, từ từ nghiêng túi da, máu chó mực chảy xuống. Lý Doanh theo bản năng giơ tay lên chắn, nhưng máu chó dính lên cánh tay nàng, khói trắng lập tức bốc lên. Nàng cảm giác cánh tay mình như bị lửa thiêu, từng làn khói mỏng tản ra, vạn mũi kim nung đỏ như cùng lúc đâm sâu vào da thịt. Lý Doanh đau đến kịch liệt, nhưng nàng không muốn bật ra tiếng kêu, không muốn để Thôi Tuần lo lắng, cũng không muốn để A Sử Na Ngột Đoá thoả nguyện.
Đôi môi nàng bị cắn đến nát bấy, máu tươi chảy xuống theo khóe miệng. A Sử Na Ngột Đoá cười nhạt thành tiếng. Trong lồng sắt Thôi Tuần đã siết chặt mười ngón tay, hắn nghiến răng, ánh mắt trừng trừng nhìn A Sử Na Ngột Đoá: “Ngươi hận ta thì cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321852/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.