Thôi Tuần và Lý Doanh tạm thời chôn cất thi thể Tưởng Lương bên cạnh mộ phần của Vãn Hương, để tránh bị lũ chó hoang tha đi cắn xé. Khi việc mai táng hoàn tất, trời đã mờ sáng. Thôi Tuần dùng đoản đao gọt một mảnh gỗ, cắm trước mộ Tưởng Lương, đánh dấu để sau này tiện bề an táng. Hắn đứng dậy, gỡ dây cương buộc trên cây, còn Lý Doanh vẫn nhìn hai ngôi mộ đến ngơ ngẩn.
Thôi Tuần kéo ngựa đi, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, giọng lạnh nhạt: “Cô có về không?”
Lý Doanh nghe vậy, nghiêng đầu nhìn sang. Thôi Tuần lại nói: “Nếu cô muốn đi tìm Ngư Phù Nguy, ta cũng không cản.”
Lý Doanh thoáng ngẩn người, xem ra hắn vẫn còn giận. Nàng khẽ thở dài, bước tới trước ngựa. Thôi Tuần không nói thêm lời nào, chỉ cúi người đỡ nàng lên ngựa, sau đó mình cũng xoay người lên yên. Hắn vung roi, con ngựa Khang Cư phi như tên bắn, đưa hai người hướng về Thôi phủ.
–
Về đến Thôi phủ, Thôi Tuần lập tức mang hình nhân vu cổ kia đi. Những ngày sau đó, hắn không hề trở về phủ, mà ở lại Sát Sự Thính, toàn tâm toàn ý tra án. Thế nhưng, trong khoảng thời gian này, tính tình hắn càng thêm âm trầm, sáng nắng chiều mưa, khiến cả Sát Sự Thính trở nên căng thẳng. Đám vũ hầu sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, chỉ e chọc giận hắn, rốt cuộc đều cố ý tránh xa. Nhưng nếu gặp phải việc cần bẩm báo, bọn họ vẫn phải cắn răng tới gặp.
Trong công đường Sát Sự Thính, qua khỏi nghi môn, xuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321869/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.