Hai người cưỡi ngựa dạo quanh rừng tìm kiếm hồi lâu, không thấy thi thể Tưởng Lương, chỉ phát hiện vết giao chiến lưu lại trên đất và cây cối. Trên mặt đất còn vương một cánh tay mang đạo bào, bị cắn nát máu me đầm đìa. Lý Doanh lẩm bẩm: “Nếu ông ta bị Bắc Đẩu Phá Tà Phù đả thương, thì giờ đang ở đâu?”
Thôi Tuần đáp: “Ông ta chỉ có thể ở một nơi thôi.”
Nói xong, hắn vung roi, thúc ngựa lao đi như sao băng.
–
Bãi tha ma trong thành, cỏ hoang rậm rạp, gai góc phủ đầy lối đi. Xung quanh toàn những bia mộ mục nát, nghiêng ngả. Lũ chó hoang đào bới những thi thể chôn nông, nhai ngấu nghiến những mảnh máu thịt còn chưa thối rữa. Trên cao, vài con quạ đen lượn quanh những cành cây khô, tiếng kêu khàn đặc như vọng lại từ tận cùng của cơn đói.
Thôi Tuần ghìm cương dừng ngựa, nhảy xuống đất trước. Lý Doanh không cao bằng hắn, mà ngựa Khang Cư lại thuộc giống quý hiếm từ nước Khang Cư ở Tây Vực tiến cống, nổi danh cao lớn. Nàng đứng trên bàn đạp, dáng vẻ lúng túng, bèn ngước lên, khẽ gọi: “Thôi Tuần ~”
Hắn mím môi, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng cuối cùng vẫn chìa tay ra. Lý Doanh nắm lấy dây cương, chậm rãi di chuyển một chân sang bên kia, rồi bám lấy tay hắn nhảy xuống.
Khi nàng tiếp đất, hai tay hắn vô thức đỡ lấy vòng eo mảnh mai của nàng, giữ cho nàng đứng vững. Nhưng ngay khi Lý Doanh vừa ổn định, hắn đã nhanh chóng buông tay, lui lại một bước. Nàng chưa kịp nói câu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321763/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.