Hoàng hôn dần buông, dù lòng đầy lưu luyến, nhưng người và quỷ có đạo của riêng mình, Lý Doanh đã chết, chẳng thể quay về được nữa.
Bộ liễn của Thái hậu cuối cùng cũng quay về cung Đại Minh. Thôi Tuần viện cớ còn việc cần xử lý, không cùng Thái hậu trở về mà ở lại bên Lý Doanh.
Khi bộ liễn Thái hậu rời đi, Lý Doanh quỳ xuống, dập đầu thật mạnh về phía cung Đại Minh. Ơn dưỡng dục của mẫu thân, không chỉ chưa báo đáp mà nàng còn khiến bà phải đau khổ suốt ba mươi năm trời. Nghĩ đến đó, lòng nàng tràn ngập hổ thẹn.
Thôi Tuần lặng lẽ nhìn dáng người mảnh mai trước gốc cây bồ đề, đang cúi đầu hướng về phía cung Đại Minh lạy tạ. Hắn trầm mặc một lúc, rồi cúi xuống đỡ lấy Lý Doanh: “Thái hậu đã đi rồi, mau đứng dậy đi.”
Lý Doanh lảo đảo đứng dậy trong vòng tay của hắn, đôi mắt nàng sưng đỏ, thân thể mệt mỏi đến mức gần như không còn sức lực vì đã khóc quá nhiều. Thấy vậy, Thôi Tuần dìu nàng ngồi nghỉ dưới gốc cây bồ đề, còn hắn cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hai người im lặng hồi lâu, cho đến khi bầu trời thẫm màu mực, trăng bạc treo cao, sao trời rải khắp không gian, Lý Doanh mới cất lời: “Thôi Thiếu khanh, đa tạ ngài.”
Thôi Tuần đáp: “Cô không cần luôn miệng cảm tạ ta, cô cũng đã giúp ta rất nhiều.”
Lý Doanh gật đầu, rồi nói thêm: “Thôi Thiếu khanh, ta phải đi rồi.”
Thôi Tuần không tỏ vẻ ngạc nhiên: “Khi nào lên đường?”
“Đêm nay thôi.” Lý Doanh đáp. “Núi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321884/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.