Mãi đến mười ngày sau, Lý Doanh mới từ từ tỉnh lại.
Khi nàng mở mắt, điều đầu tiên đập vào mắt là trần nhà đơn sơ bằng ván gỗ. Chậu đồng chất đầy thụy than đặt ở góc phòng, hương an thần được đốt bằng lư hương bạch hạc thoát ra, dìu dịu lan tỏa. Nàng ho nhẹ hai tiếng, cố gắng gượng dậy, chăn gấm đang đắp trượt ra khỏi người. Đúng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Tỉnh rồi sao?”
Lý Doanh theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Thôi Tuần ngồi thẳng trước án kỷ, tay cầm bút đầu chim sẻ, không ngẩng đầu lên, chăm chú viết lên tờ giấy gai trắng của quyển tấu chương.
Thì ra nàng đang ở trong thư phòng của Thôi Tuần.
Nàng ôm chặt chăn, ngơ ngác hỏi: “Là ngài cứu ta sao?”
Thôi Tuần “ừm” một tiếng, Lý Doanh cảm thấy không thể tin nổi, nàng không khỏi hỏi tiếp: “Ngài… sao ngài lại cứu ta?”
Ngòi bút của Thôi Tuần chững lại, nhàn nhạt đáp: “Cứ xem như trả ơn tặng áo.”
Lý Doanh ngẩn người một chút, khi nàng tặng áo, thật ra cũng không kỳ vọng gì vào việc Thôi Tuần sẽ nhớ đến. Nàng lặng lẽ gật đầu, trong lòng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn rụt rè hỏi: “Ngày đó ở chùa Tây Minh, vị công chúa người Đột Quyết kia…”
Nàng chưa kịp nói hết câu, đã thấy bút trong tay Thôi Tuần khẽ run lên. Hắn hạ ánh mắt, tiếp tục viết chữ tiểu khải trên giấy, cất giọng trầm trầm: “Đó không phải là chuyện cô nên quan tâm.”
“Không phải ta muốn dò la gì cả.” Lý Doanh có chút sốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321897/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.