Thôi Tuần gắng sức bơi về phía tỳ bà cơ gần như đã ngất lịm trong dòng nước, kéo nàng lên bờ. May thay, nàng chỉ ngụp lặn trong chốc lát, sau khi ho ra vài ngụm nước, nàng đã từ từ hồi tỉnh.
Lúc này, nhóm bạn của tỳ bà cơ cũng vội vàng chạy đến, tất cả đều là nhạc cơ của giáo phường, gương mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn. Thế nhưng, khi trông thấy Thôi Tuần trong bộ thường phục màu đỏ thẫm, họ nhận ra hắn là một quan viên tứ phẩm của triều đình, liền e dè đưa mắt nhìn nhau, không dám lại gần.
Thôi Tuần vô tình làm rơi khăn vấn, vài sợi tóc đen như mực xõa ra trên cần cổ trắng đến mức có thể thấy rõ cả mạch máu. Hắn đeo mặt nạ đầu thú hung ác, nhưng từ thân hình cao gầy như hạc lộ ra dưới lớp áo ướt sũng cùng đôi mắt hoa đào hơi xếch lấp ló sau chiếc mặt nạ, thì vẫn có thể thấy được phong thái tuyệt thế của chủ nhân.
Thấy tỳ bà cơ đã tỉnh lại, Thôi Tuần liền xoay người muốn rời đi, song lại bị nàng bất ngờ nắm lấy cổ tay.
Ánh mắt nàng phảng phất chút bối rối cùng vẻ không thể tin nổi, chậm rãi đưa tay, run rẩy muốn tháo bỏ mặt nạ của Thôi Tuần.
Mặt nạ rơi xuống, để lộ dung nhan rực rỡ tựa hoa đào.
Tỳ bà cơ thoáng chốc giống như bị sét đánh, toàn thân run lên bần bật. Nàng dồn chút sức tàn cuối cùng, đẩy Thôi Tuần đến lảo đảo, cổ họng nghẹn ngào bật ra mấy chữ: “Cút! Ta không cần ngươi cứu!”
Người bạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321903/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.