Sau khi tiễn đưa Thôi Tuần về phủ, Lý Doanh quay lại nhìn hội hoa đăng Thượng Nguyên đang dần khép lại. Vương Nhiên Tê đã quay về nhà, từ đó không còn xuất hiện nữa, cũng không biết đến khi nào mới có dịp gặp lại nàng ta. Tuy rằng ảo não, nhưng Lý Doanh không hối hận. Nếu phải làm lại, nàng vẫn sẽ không bỏ mặc Thôi Tuần một mình đơn độc giữa rừng mai, chỉ vì muốn tìm hiểu chân tướng.
Hôm sau là rằm tháng Giêng, ngày toàn thành Trường An thắp đèn kính Phật. Thái hậu hạ lệnh cho tất cả các ngôi chùa trên cả nước thắp đèn trường minh để cầu nguyện cho Lý Doanh. Hàng chục vạn tăng lữ tụng kinh vãng sanh vì công chúa. Lý Doanh chưa được luân hồi, nhưng nhờ hưởng hương khói và phật chú tụng trì, nàng có thể xuất hiện giữa ban ngày mà không cần che ô. Thế nhưng, giữa đám đông nhộn nhịp, không ai nhìn thấy nàng. Dù đứng giữa nơi phồn hoa náo nhiệt, nàng vẫn lẻ loi đến lạ thường.
Trước cổng chùa Tây Minh, Lý Doanh ngẩng đầu nhìn tấm biển gỗ khắc ba chữ “Tây Minh tự.” Ba chữ này do a gia nàng đề bút, nhưng không ai biết rằng đó thực chất là nét bút của nàng năm lên tám tuổi.
Ngày ấy, a gia bệnh nặng, không còn đủ sức để cầm bút. Thế nhưng người không muốn để lộ bệnh tình cho ai biết. Đúng lúc đó, chùa Tây Minh vừa mới trùng tu xong, tấu chương thỉnh cầu người đề tên cũng đã được gửi đến. Từ nhỏ Lý Doanh đã giỏi bắt chước nét chữ của a gia, ngay cả các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1321902/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.