🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phong Châu, trong doanh trướng phủ đầy tuyết trắng.

Trên đường khải hoàn hồi triều, Thôi Tuần gắng gượng suốt mười ngày, cảm thấy sinh mệnh mình đang dần hao kiệt. Đến ngày mùng mười tháng ba, hắn đã không thể bước nổi dù chỉ một bước, những lúc mê man còn nhiều hơn những lúc tỉnh táo. Hắn biết đại nạn đã đến, bèn triệu Hà Thập Tam cùng những người khác vào trướng, dặn dò hậu sự.

Mười gia quyến của quân Thiên Uy theo hắn rời Trường An Bắc chinh ngày ấy, đến nay năm người đã bỏ mạng nơi sa trường. Đó đều là những thiếu niên vừa tròn mười bốn tuổi. Thế nhưng, không ai hối hận vì lựa chọn của mình. Được chết như các a huynh, ngã xuống trên cùng một chiến trường, với họ mà nói, đó là một vinh quang.

Mắt Hà Thập Tam đỏ hoe. Bên cạnh Thôi Tuần là một hòm gỗ chất đầy châu chấu kết bằng cỏ, hắn vẫn đang cầm một con vừa mới được đan xong. Ngón tay hắn không còn linh hoạt, nên con châu chấu cỏ này vừa méo mó vừa vụng về, nhìn rất khó coi. Hắn đưa châu chấu cỏ cho Hà Thập Tam, ra hiệu đặt vào trong hòm gỗ. Một nghìn con châu chấu cỏ, rốt cuộc cũng đã bện xong.

Hắn dặn Hà Thập Tam rằng, đợi sau khi hắn chết, hãy đưa chiếc hòm này về Thôi phủ ở Trường An. Hà Thập Tam cố nén đau thương, nghẹn ngào hỏi: “A huynh, vậy còn huynh thì sao? Huynh không về Trường An nữa sao?”

Thôi Tuần khẽ lắc đầu, giọng trầm thấp: “Hãy chôn ta ở Lạc Nhạn Lĩnh, để ta an giấc cùng các a huynh của đệ.”

Nghe vậy, Hà Thập Tam cuối cùng không thể kiềm nén thêm, òa khóc nức nở. Thôi Tuần mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Khóc gì chứ? Thân này, vốn chỉ là khách qua đường ở thế gian. Từ đây hồn về cõi trời, chẳng còn điều gì vướng bận.”

Hắn siết chặt túi hương của Lý Doanh trong tay, bỗng thầm thì: “Chỉ không nỡ, Minh Nguyệt Châu…”

Sau khi nói lời ấy, toàn thân hắn đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, mang theo nỗi lưu luyến và áy náy đối với Lý Doanh, chậm rãi khép mắt lại.

Bàn tay đang nắm chặt chiếc túi thơm cũng vô lực rơi xuống.

Năm người, gồm cả Hà Thập Tam, loạng choạng quỳ xuống, tiếng khóc vang trời: “A huynh!”

Hắn từng là người mà bọn họ căm hận nhất, vậy mà vào khoảnh khắc này, những thiếu niên ấy lại thực lòng quỳ xuống đất, khóc lóc gọi hắn hai tiếng “A huynh”.

Bọn họ thực lòng thừa nhận hắn, thực lòng kính trọng hắn, như đối với một người huynh trưởng ruột thịt.

Bởi vì hắn xứng đáng được thừa nhận, xứng đáng để bọn họ kính trọng.

Giữa bóng tối mịt mùng, Thôi Tuần mở mắt ra.

Lúc đầu, hắn tưởng rằng linh hồn hắn đã tan thành tro bụi, vĩnh viễn không còn luân hồi, vì thế bóng tối này chính là màn đêm bất tận giam cầm hắn. Nhưng trong bóng đêm ấy, hắn lại nhìn thấy một tia sáng. Thôi Tuần mơ màng bước về phía đó, rốt cuộc tiến vào làn sương mù dày đặc.

Từ trong sương mù, hắn có thể lờ mờ nhận ra trước mắt mình là một dòng sông sâu thẳm, mặt sông rộng lớn vô biên, không thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên bờ đối diện. Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc: “Đây là đâu?”

Là sông Nại Hà ư? Là Địa phủ sao? Nhưng hắn đã hồn phi phách tán, đâu thể đến được Địa phủ.

Ngay lúc Thôi Tuần còn hoảng hốt, bỗng hắn nghe thấy tiếng gọi: “Thập Thất lang!”

Hắn nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy lớp sương dần tản ra, năm vạn Thiên Uy quân đông nghìn nghịt, đứng trước mặt hắn như mây đen áp xuống.

Đứng đầu hàng quân chính là Quách Cần Uy.

Bên cạnh còn có Tào Ngũ lang và cả Thịnh Vân Đình.

Thôi Tuần còn đang bàng hoàng thì Tào Ngũ lang đã sải bước đến gần, ôm chặt lấy hắn: “Thập Thất lang!”

Tào Ngũ lang buông tay ra, lúc này Thôi Tuần mới hoàn hồn, nhỏ giọng hỏi: “Mọi người… sao lại ở đây?”

“Đây là Địa phủ, bờ sông Nại Hà. Những kẻ hại chết chúng ta đã chịu báo ứng, vốn dĩ chúng ta có thể rời khỏi Vong Tử Thành, đi đầu thai chuyển thế. Nhưng vì lo lắng cho huynh nên mới ở đây đợi huynh, sau đó mới rời đi.”

“Đợi ta…” Thôi Tuần lẩm bẩm: “Nhưng ta…”

Hắn muốn nói, hắn đã mất đi linh hồn, hà tất cứ phải đợi hắn? Nhưng lời này còn chưa kịp thốt ra, hắn đã hiểu ra điều gì đó. Việc hắn xuất hiện ở Địa phủ có lẽ là do một cơ duyên nào đó. Hắn nhìn về phía Tào Ngũ lang cùng các huynh đệ Thiên Uy quân, vành mắt nóng bừng, nước mắt dâng lên: “Nếu như không đợi được ta, mọi người định không đầu thai nữa sao?”

Tào Ngũ lang gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên!”

Hắn kéo Thôi Tuần đến trước mặt Quách Cần Uy: “Quách soái cũng đang đợi huynh đó.”

Thôi Tuần nhìn Quách Cần Uy, trong thoáng chốc, hắn bỗng cảm thấy tủi hổ, cúi đầu không dám đối diện ngài: “Cháu… cháu đã phụ lòng dạy bảo của Quách soái. Quách soái vẫn luôn nhắc nhở cháu phải sống quang minh lỗi lạc, nhưng cháu đã không làm được… Suốt sáu năm qua, cháu đã phạm phải quá nhiều sai lầm…”

“Thập Thất lang.” Quách Cần Uy vỗ vai hắn, giọng điệu day dứt: “Nếu có sai, thì cũng là ta sai. Ta đã đặt toàn bộ gánh nặng minh oan lên vai cháu, khiến cháu phải chịu muôn vàn khổ cực, không thể trở thành người như ta hằng kỳ vọng. Nhưng cháu vẫn giữ trọn lời hứa với ta. Cháu là đại ân nhân của tất cả mọi người.”

Mắt Thôi Tuần đỏ lên, hắn không quen được người khác xem như ân nhân, cũng không cho rằng những khổ ải mình phải trải qua đều là lỗi của Quách Cần Uy. Ngược lại, hắn chỉ cảm thấy mình đã làm điều nên làm. Để chuyển hướng câu chuyện, hắn hỏi: “Đúng rồi, Quách soái, chẳng phải Minh Nguyệt Châu từng nói hồn phách của ngài luôn bị giam giữ trong Quỷ Phán Điện, chưa đến tận số thì không thể rời đi, vậy làm sao ngài có thể ra ngoài?”

“Bách tính Đại Chu lập vô số từ đường thờ cúng ta, hương khói không dứt, công đức tích lũy. Khi các tướng sĩ của Thiên Uy quân rời khỏi Vong Tử Thành, Tần Quảng Vương cũng thả ta ra, để ta đi đầu thai cùng họ.”

Thôi Tuần lẩm bẩm: “Thì ra là vậy.”

“Một công chuộc một tội, bao gồm cả cháu đấy, Thập Thất lang. Cháu biết rõ chuyến Bắc chinh lần này sẽ gặp cảnh cửu tử nhất sinh, vậy mà vẫn xin được tiên phong, đoạt lại sáu châu, cứu giúp bách tính, buộc Đột Quyết phải rút lui ba ngàn dặm. Cháu đã lập được công lao cái thế, công của cháu đủ để chuộc tội rồi.” Quách Cần Uy nói, “Cháu ôm tâm niệm tan xương nát thịt để ra trận, nhưng chính điều đó lại cứu lấy cháu.”

Chẳng trách hắn có thể đặt chân đến Địa phủ, hóa ra chính hắn đã tự cứu lấy mình.

Thôi Tuần bừng tỉnh, Thịnh Vân Đình bỗng lên tiếng: “Thập Thất lang, bọn ta phải đi đầu thai rồi, đệ có muốn đi cùng không?”

Thôi Tuần ngẩn ra, rồi khẽ lắc đầu: “Không, đệ còn phải đợi một người.”

Quách Cần Uy hiểu ý, trầm mặc một lúc rồi nói: “Thập thất lang, bọn ta đi đây, bảo trọng.”

Dứt lời, năm vạn tướng sĩ Thiên Uy quân đồng loạt quỳ một gối trước Thôi Tuần. Hắn ngây người, còn chưa kịp quỳ đáp lễ thì đã bị Quách Cần Uy ngăn lại: “Thập Thất lang.”

Ông nói: “Cái quỳ này, cháu xứng đáng được nhận.”

Thôi Tuần nhìn những huynh đệ Thiên Uy quân quỳ xuống hành lễ với mình, mắt hắn ngập nước. Sau đó, năm vạn anh linh mang theo sự quyến luyến, hóa thành từng đốm sáng màu xanh lục, trôi dạt về phía con đò đã chờ sẵn của người lái đò.

Ánh sáng xanh như dòng máu đào loang vào nền đất, kết nên dải ngân hà lộng lẫy bắc ngang dòng Nại Hà đen thẳm. Lũ quỷ thú dưới đáy sông cũng yên lặng phục xuống, không dám quấy nhiễu. Khi con đò nhỏ khuất bóng ở bên bờ đối diện, dải ngân hà xanh biếc cũng chậm rãi tiêu tan.

Thôi Tuần đứng lặng, dõi theo họ vượt qua Nại Hà, đi về phía bờ bên kia. Sau đó, hắn xoay người, nhìn về hướng Sinh Tử Đạo.

Hắn đang đợi một người.

Hắn không biết phải đợi bao lâu, chỉ biết rằng, cho dù có dài đến đâu, hắn cũng sẽ chờ mãi.

Con đò nhỏ cuối cùng cũng quay lại, cùng trở về với nó là người lái đò đội nón trúc.

Người lái đò kéo thấp vành nón, cất tiếng gọi: “Thôi Tuần.”

Thôi Tuần ngoảnh lại.

Người lái đò hỏi: “Cậu đang đợi Minh Nguyệt Châu sao?”

Thôi Tuần ngạc nhiên, không rõ vì sao đối phương lại biết chuyện này, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp: “Phải.”

“Nàng đã trở về rồi.”

“Về đâu cơ?”

“Ba mươi năm trước.”

Thôi Tuần bối rối, chăm chú quan sát người lái đò, rồi tiến lên một bước, cung kính hành lễ: “Dám hỏi nhà đò, ba mươi năm trước mà ngài nói là có ý gì?”

Người lái đò gật đầu: “Đúng như cậu nghĩ, là ba mươi năm trước.” Ông nói: “Nàng đã quay về năm Thái Xương thứ hai mươi, ngày mùng sáu tháng mười, cũng vào ngày đó, nàng đã tự tay kết liễu chính mình.”

Thôi Tuần ngỡ ngàng, Minh Nguyệt Châu… đã tự sát ư? Chẳng lẽ đây mới là chân tướng về cái chết của nàng?

Hắn buột miệng hỏi: “Nhưng sao hồn phách của nàng lại có thể quay về ba mươi năm trước?”

“Sao lại không?” Người lái đò đáp: “Mỗi người đều có luân hồi, từ sinh đến tử, sau khi chết lại đầu thai chuyển kiếp, cứ thế tiếp diễn. Nhưng vòng luân hồi của Minh Nguyệt Châu không hướng đến kiếp sau. Nó sẽ không ngừng lặp lại những gì xảy ra trong kiếp này.”

Thôi Tuần ngẫm thật kỹ, hắn dần hiểu ra. Giống như trên đời có những người được gọi là “thần tiên sống” hay thuật sĩ, bọn họ giỏi bói toán, tiên đoán sự việc chuẩn xác đến khó tin, thậm chí có thể nhìn thấu chuyện xảy ra vài chục năm sau. Trong số đó, nổi danh nhất phải kể đến Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong. [1]

[1] Lý Thuần Phong (602-670) là người thời Sơ Đường (Thế kỷ VII). Ông là nhà thiên văn học, khí tượng học, chiêm tinh học, cũng đồng thời là thầy phong thủy nổi tiếng nhất thời Đường. Viên Thiên Cương (Cang) (khoảng 573–645) là một nhà chiêm tinh, phong thủy và bói toán nổi tiếng thời nhà Đường. Ông được xem là bậc thầy trong việc đoán mệnh, quan sát tướng số, và dự báo thiên tượng.

Theo truyền thuyết, Lý Thuần Phong từng cùng với Viên Thiên Cương (Cang) soạn ra “Thôi Bối đồ”, giảng giải về Dịch học trên cơ sở khoa học, đáng tiếc cuốn sách tới hiện nay không còn bản gốc nguyên vẹn mà chỉ còn các phụ bản có phần sai lệch lưu truyền. Tương truyền rằng, “Thôi Bối Đồ” là Đường Thái Tông Lý Thế Dân vì để đoán vận mệnh của Đường triều nên đã mời hai vị đại sư Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương đến suy tính. Không ngờ, Lý Thuần Phong suy tính ra đến vận mệnh của Trung Quốc 2000 năm sau. Cho đến lúc Viên Thiên Cang đẩy lưng của Lý Thuần Phong và nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, hay là đi về nghỉ ngơi đi!” mới dừng lại. Cho nên cuốn sách này được đặt tên là “Thôi Bối Đồ” (ý là đẩy lưng).

Những kẻ được gọi là “thần tiên sống” ấy, có lẽ cũng giống như Lý Doanh, hồn phách của họ quay về quá khứ, chiếm lấy thân xác của chính họ khi còn trẻ, nhờ vậy mới biết trước những sự việc sắp sửa diễn ra.

Ví như dân gian vẫn thường nhắc đến chuyện “khai thiên nhãn”. Người ta kể rằng, có thuật sĩ trong lúc uống rượu hay vui chơi, bỗng dưng ngã xuống bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại, họ liền có năng lực tiên đoán tương lai. Nhưng có lẽ, họ không hề được “khai thiên nhãn”, linh hồn ngụ trong thân thể đó không còn là họ ở thời điểm hiện tại nữa, mà là họ của mấy chục năm sau.

Thôi Tuần hỏi: “Vậy có nghĩa là Minh Nguyệt Châu của ngày mùng sáu tháng mười đã không còn là Minh Nguyệt Châu của trước đó nữa rồi?”

Người lái đò gật đầu: “Nàng đã từ hiện tại quay về quá khứ.”

Lý Doanh của ngày mùng sáu tháng mười, cũng giống như những thuật sĩ kia, trong khoảnh khắc nào đó, đã có được năng lực tiên tri.

Thôi Tuần rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao dù năm lần bảy lượt muốn lấy mạng hắn, nhưng Thái hậu vẫn chọn dừng tay. Bà nói rằng từng đáp ứng lời thỉnh cầu của một ai đó, nên mới tạm tha cho hắn. Xem ra, người đó chính là đứa con gái mà bà trân trọng nhất: Lý Doanh.

Ngay từ đầu, người cứu hắn đã là Lý Doanh.

Thôi Tuần vốn còn đang băn khoăn, hồn phách của Lý Doanh ba mươi năm sau rốt cuộc từ đâu mà đến? Nhưng rồi hắn lại nghĩ, hồn phách ba mươi năm sau, chẳng phải chính là của Lý Doanh của ba mươi năm trước đó sao?

Xưa kia, Hoàng hậu của Văn Đế tiền triều một lần mộng tỉnh, thảng thốt kêu lên với Văn Đế: “Đừng đến Tây Giao, ắt có đại họa.”

Khi đó, Văn Đế đang giận dỗi với Hoàng hậu, vì câu nói ấy của bà nên đã cố tình thay đổi kế hoạch, chuyển địa điểm đi săn từ Đông Giao sang Tây Giao. Kết quả, ngài bị gấu đen đang bị kinh hoàng xông tới, bản thân thì ngã ngựa trọng thương rồi băng hà. Cũng chính vì sự kiện này mà Hoàng hậu bị Thái hậu ép chết.

Có lẽ khi ấy, hoàng hậu Văn Đế cũng giống như Lý Doanh bây giờ, trùng sinh trở về quá khứ, muốn cứu Văn Đế, nhưng không ngờ chính lời nói của bà lại khiến Văn Đế bỏ mạng, còn bà cũng không thoát khỏi kết cục bị bức tử.

Nhân chính là quả, mà quả cũng chính là nhân.

Thôi Tuần im lặng hồi lâu. Người lái đò hỏi: “Cậu vẫn muốn đợi nàng sao?”

Có lẽ nàng sẽ mãi mãi bị giam cầm trong vòng luân hồi của chính mình, hắn sẽ không bao giờ đợi được nàng nữa.

Thôi Tuần gật đầu: “Muốn.”

“Dù chính nàng chọn cái chết? Dù chính nàng là kẻ khởi đầu huyết án Thái Xương? Trong lòng cậu, nàng vẫn là viên minh châu thuần khiết, mang tấm lòng trong suốt như lưu ly sao?”

“Phải.” Thôi Tuần trầm tĩnh nhìn người lái đò đội nón trúc: “Ba mươi năm trước, tình hình ra sao, trong sử sách đều ghi chép rõ ràng. Thế gia cường thịnh, trong “Tông tộc chí”, Ngũ tính Thất vọng thậm chí còn đứng trên hoàng thất họ Lý. Tân chính làm tổn hại lợi ích thế gia, căn bản không thể thực thi. Trong khi Đột Quyết binh hùng tướng mạnh, Khả hãn dã tâm bừng bừng, cứ theo đà này, không đến năm mươi năm, vó ngựa Đột Quyết sẽ lại như triều trước, giày xéo biên cương, Đại Chu chỉ còn cách cắt đất cầu hòa. Đến khi đó, bao nhiêu bách tính sẽ trở thành nô lệ của man di? Đây cũng chính là lý do Tiên đế đành lòng chấp thuận giết con gái.”

Hắn tiếp tục nói: “Giết một người để cứu vạn người, dù tạo nghiệp chướng, nhưng cũng có công đức. Minh Châu trở lại quá khứ, nàng có thể chọn sống sót, cũng có thể dùng hiểu biết của mình để thay đổi vận mệnh bản thân, thậm chí của những người khác. Nhưng kéo một sợi tơ có thể động cả cục diện, nàng không thể gánh nổi hậu quả từ sự thay đổi ấy. Nếu kết cục đó là tân chính thất bại, Đột Quyết nam hạ, tái diễn thảm kịch Ngũ Hồ loạn Hoa, nàng sẽ tự trách đến chết. Vì vậy, nàng thà chọn một kết cục đã biết trước, dù lựa chọn đó khiến nàng thống khổ vạn phần, thậm chí vĩnh viễn mắc kẹt trong vòng lặp tuần hoàn, nàng vẫn sẽ làm như vậy. Một người như thế, vì sao không xứng được gọi là người mang tấm lòng lưu ly?”

Người lái đò dường như có chút dao động. Ông hơi ngước mắt, gật đầu, rồi đưa tay chỉ về phía sau: “Minh Châu, đến rồi.”

Thôi Tuần giật mình, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lý Doanh.

Lý Doanh chỉ nhớ mình rơi xuống hồ sen, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện ở Địa phủ, trước mắt còn có cả Thôi Tuần. Nàng mờ mịt đứng đó, cho đến khi Thôi Tuần sực tỉnh, vội vàng bước tới ôm chặt lấy nàng vào lòng, nàng mới tỉnh táo lại.

Nàng tự hỏi: “Chuyện này là sao?”

Không phải nàng đã bị vây hãm trong vòng lặp bất tận rồi sao? Vì cớ gì lại xuất hiện ở đây?

Nàng run rẩy, không dám tin, đưa tay ôm lấy Thôi Tuần: “Ta… có phải ta đang mơ không?”

“Không phải mơ.” TThôi Tuần ôm chặt nàng như trân bảo vừa mất đi rồi lại tìm được, hốc mắt ửng đỏ. Hắn không muốn buông tay, nhưng thoáng chốc chợt nhớ ra điều gì đó, bèn buông nàng ra. Lý Doanh vẫn cảm thấy như đang trong mộng, nàng hỏi: “Chẳng phải chàng đã cầu nguyện trước xá lợi Phật đỉnh, vì sao…”

“Chuyện dài lắm.” Thôi Tuần đáp: “Minh Nguyệt Châu, trước tiên đến gặp a gia nàng đi đã.”

Lý Doanh sững người: “A gia?”

Người lái đò chầm chậm tháo chiếc nón trúc xuống, một gương mặt mà Lý Doanh vô cùng quen thuộc hiện ra trước mắt nàng.

Nàng kinh ngạc thốt lên: “A gia?”

Tròng mắt Thái Xương Đế ánh lên vệt nước mắt. Đây là lần đầu tiên Lý Doanh thấy người rơi lệ. Dường như người vô cùng hổ thẹn, không dám bước lên ôm nàng.

Lý Doanh mím môi, nhanh chóng tiến lên, lao vào vòng tay người: “A gia.”

Ngón tay Thái Xương Đế run run, cuối cùng vẫn như khi nàng còn bé, xoa nhẹ mái tóc nàng, ôm nàng vào lòng.

Người nghẹn ngào nói: “Minh Nguyệt Châu, tha thứ cho a gia nhé.”

Lý Doanh nước mắt mờ nhòe, nàng ngẩng đầu lên, khẽ nói: “A gia, con đã không còn trách người từ lâu rồi.”

Thái Xương Đế nghe vậy, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhất thời nghẹn ứ đến không biết phải nói câu gì.

Lý Doanh hỏi: “A gia, vì sao người lại ở đây?”

Thôi Tuần đứng bên cạnh đáp: “Minh Nguyệt Châu, vì nàng nên a gia nàng mới đến nơi này.”

Thái Xương Đế khẽ gật đầu. Qua lời kể của người, Lý Doanh mới hay, sau khi băng hà, Thái Xương Đế xuống Địa phủ. Thập điện Diêm Vương phán rằng suốt thời gian tại vị, người chăm lo chính sự, tận tâm trị quốc, có công đức to lớn với bá tánh, đáng lẽ nên được phi thăng lên thiên đình làm tiên. Nhưng vì đã gây ra huyết án Thái Xương, sát nghiệp quá nặng, cuối cùng chỉ có thể làm một tán tiên nhỏ bé nơi Địa phủ.

Thế nhưng, Thái Xương Đế đã biết rõ về nguyên nhân cái chết của Lý Doanh từ lời kể của Kế Thanh Dương. Người lập tức hỏi Thập điện Diêm Vương, con gái mình giờ đang ở đâu. Khi hay tin Lý Doanh vĩnh viễn bị trói buộc trong vòng tròn luân hồi, Thái Xương Đế thà từ bỏ vị trí tán tiên, nguyện làm người lái đò trên bờ sông Nại, đưa vong hồn qua sông, tích lũy công đức, để xóa đi tội nghiệt của nàng, giúp nàng thoát khỏi luân hồi càng sớm càng tốt.

Từ một đế vương chí cao, suốt hai mươi năm qua, người đã hóa thành một người chèo đò nơi Địa phủ, đưa đón không dưới trăm vạn cô hồn. Hai mươi năm gom góp công đức, chỉ để dành riêng cho Lý Doanh. Hôm nay chính là ngày công và tội của nàng đã hóa giải lẫn nhau, nên nàng mới có thể thoát khỏi luân hồi, đặt chân đến Địa phủ.

Lý Doanh nức nở không thành tiếng: “A gia…”

Thái Xương Đế lắc đầu: “Minh Nguyệt Châu, đừng đau lòng vì a gia, đây là điều a gia nên làm.”

Người nhìn sang Thôi Tuần: “Thôi Tuần.”

Thôi Tuần kính cẩn đáp: “Có thần.”

Thái Xương Đế nắm lấy tay Lý Doanh, rồi đặt vào tay Thôi Tuần: “Thôi Tuần, ta giao con gái ta cho con. Hãy cùng nàng đầu thai đi nhé.”

Nhưng Lý Doanh lại luyến tiếc nhìn sang Thôi Tuần, nàng cắn chặt môi, lệ vương khóe mắt: “A gia, con không muốn đầu thai. Một khi đã đầu thai, con sẽ không còn là con nữa.”

Thôi Tuần cũng sẽ chẳng còn là Thôi Tuần nữa.

Thái Xương Đế mỉm cười: “Nếu như con vẫn là con, còn Thôi Tuần vẫn là Thôi Tuần thì sao?”

Lý Doanh sững sờ, nàng không hiểu, Thôi Tuần cũng không hiểu.

Thái Xương Đế than nhẹ một tiếng: “A nương của con đã giúp con luôn được là chính con.”

Ngày hồn phách Lý Doanh tiêu tán trước bia mộ của Thôi Tuần, đèn trường minh ở bốn vạn ngôi chùa thờ Phật trên khắp Đại Chu đồng loạt vụt tắt. Thái hậu biết, từ nay về sau, con gái bà… đã không còn nữa.

Bà chợt nhớ về ba năm trước, khi còn ở điện Bồng Lai, nội thị đến bẩm báo rằng trong Thiên Uy quân có một người họ Thôi, hiện đang ở Đại Lý Tự. Người này thà chịu cực hình đến gần chết chứ nhất quyết không nhận tội quy hàng Đột Quyết. Bà không kiên nhẫn, vốn dĩ đã chẳng ưa gì Thôi thị ở Bác Lăng, đã thế tên này còn là giặc phản quốc, lại càng khiến người ta chán ghét. Bà lạnh nhạt nói: “Chẳng phải đã dặn đừng bẩm báo chuyện của hắn với ngô rồi sao?”

Nội thị vội vàng cúi đầu: “Nô tài lắm lời.”

Thế nhưng, người này từng được Thôi Tụng Thanh ban ân, nên vẫn muốn tìm cách cứu cháu ông ta. Y bèn cẩn trọng dò xét: “Thái hậu, nhưng Thôi Tuần hắn… có khi…”

Lời còn chưa dứt, Thái hậu đã đột ngột đứng dậy: “Ngươi nói hắn tên gì?”

“Thôi… Thôi Tuần…”

“Tự là gì?”

“Hình như là… Vọng Thư…”

Thôi Tuần… Thôi Vọng Thư… Thái hậu chợt nhớ lại, vào ngày ái nữ qua đời, nàng đã gối đầu lên đầu gối bà, nhỏ nhẹ nói những lời ấy.

Nhưng, sao Minh Nguyệt Châu lại biết về sự tồn tại của Thôi Tuần.

Bà ôm trọn nghi hoặc trong lòng, mãi đến khi Lý Doanh hiển hiện trước mắt, bà mới hiểu ra.

Thì ra ba mươi năm trước, người bà gặp được chính là Minh Nguyệt Châu trùng sinh trở về. Chẳng phải bị Thái Xương Đế sát hại, chính nàng đã tự đẩy mình trầm xuống hồ sen.

Nỗi bi ai dâng trào trong lòng bà, bà hiểu rõ, địa vị hôm nay của bà, sự an khang của Đại Chu, tất thảy đều khởi nguồn từ cái chết của ái nữ. Minh Nguyệt Châu đã hy sinh cả sinh mạng để đổi lấy tất cả. Sao bà có thể tiếp tục bao che cho con trai mình?

Bà hạ chỉ gi.ết ch.ết Long Hưng Đế. Nhưng rồi, Thôi Tuần lại cầu xin bà, mong bà cho phép hắn Bắc chinh. Bà biết, chuyến đi này hắn không thể trở về, nhưng sáu năm trước đã trải qua chiến loạn, hắn đã quen với sáu châu, cũng hiểu rõ Đột Quyết, chẳng ai thích hợp để cầm quân hơn hắn.

Cuối cùng, bà vẫn đồng ý để hắn ra trận. Cũng vì vậy, bà lại một lần nữa mất đi Minh Nguyệt Châu.

Bà rơi lệ không ngừng, chẳng hay hồn phách Lý Doanh lưu lạc phương nào, cũng không biết Thôi Tuần đang phiêu bạt chốn nao. Bà chỉ có thể đứng trước Phật đài thành tâm cầu nguyện, dù rằng bản thân đã chấp chính bao năm, dấu ấn công trạng viết đầy trong sử sách, vốn có thể phi thăng thành tiên sau khi qua đời, nhưng bà nguyện từ bỏ toàn bộ công đức kiếp này, cam lòng đi vào luân hồi như bách tính, đổi lấy nhân duyên đời đời kiếp kiếp cho Thôi Tuần và Lý Doanh, để hai người có thể tiếp tục tiền duyên chưa trọn.

Lý Doanh bỗng thấy mắt cay xè, nàng khẽ gọi: “A nương…”

Thôi Tuần cũng không ngờ Thái hậu lại làm vậy. Hắn cảm thấy hết sức phức tạp, bà vốn chẳng hề ưa hắn, thế nhưng đến cuối cùng, lại nguyện dùng đến đại giới để tác thành cho hắn và Lý Doanh.

Hắn nắm chặt tay Lý Doanh, hai người từ khoảnh khắc tối tăm nhất đi đến nơi ánh sáng bừng mở, phút chốc như cách biệt cả một kiếp người.

Thái Xương Đế nhìn Lý Doanh, nhẹ giọng nói: “Hai con đời đời kiếp kiếp, nối lại nhân duyên, vậy thì không cần uống canh Mạnh Bà nữa. Sau này, con vẫn là con, Thôi Tuần vẫn là Thôi Tuần.”

Ông lại nói: “Đi thôi, ta đưa hai con qua sông Nại Hà.”

Lý Doanh rưng rưng gật đầu, bỗng hỏi: “A gia, người không đi cùng chúng con sao?”

Nàng đã không còn bị vây khốn trong vòng luân hồi, Thái Xương Đế cũng không cần phải làm người đưa đò nữa.

Thái Xương Đế lắc đầu: “A gia còn phải đợi a nương con.”

Lý Doanh cắn nhẹ môi, thần sắc mơ hồ, nắm chặt tay Thôi Tuần, cùng hắn bước lên con đò nhỏ. Thái Xương Đế chống sào, đò nhẹ nhàng trôi về giữa dòng Nại Hà.

Màn sương trắng nơi bờ bên kia dần dần tan đi, nàng và Thôi Tuần mười ngón đan xen, từ đây “cầm tay nhau, bạc đầu giai lão”, mãi chẳng chia lìa.

*

HOÀN CHÍNH VĂN

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.