Nữ đế lộ ra vẻ bi thương cùng đau đớn, khiến Lý Doanh ngây thơ cũng phải động lòng. Nàng thậm chí quên cả việc hỏi vì sao Nữ đế lại tự xưng là “a nương“, chỉ lặng lẽ tựa vào lòng bà. Một lúc lâu sau, Nữ đế mới buông nàng ra, song vẫn nắm chặt tay nàng, không buông.
Bàn tay Lý Doanh mềm mại trắng nõn, mang nét đặc trưng của thiếu nữ. Nữ đế cảm thán: “Minh Nguyệt Châu vẫn còn nhỏ dại thế này, nhưng a nương… đã già mất rồi, già đến nỗi… suýt nữa không thể trông rõ nữa.”
Lý Doanh mím nhẹ môi, dè dặt gọi: “Bệ hạ…”
Tiếng gọi ấy khiến Nữ đế sực tỉnh, dường như sợ làm nàng hoảng sợ, bà dịu dàng nói: “Con gái của trẫm, cũng tên là Minh Nguyệt Châu.”
Con gái của Nữ đế? Nữ đế chỉ có duy nhất một cô con gái, lẽ nào nhũ danh của công chúa Vĩnh An cũng là Minh Nguyệt Châu sao?
Lý Doanh bỗng hiểu ra, nàng cẩn trọng hỏi: “Vậy… công chúa Vĩnh An, con gái của bệ hạ có dung mạo giống Chẩm Nguyệt lắm đúng không ạ?”
Nữ đế chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt chứa đựng vẻ từ ái hiếm khi xuất hiện: “Ừ, rất giống.”
Lý Doanh chợt hiểu vì sao Nữ đế lại có phản ứng như vậy. Nếu nàng giống công chúa Vĩnh An thì chẳng phải Thôi Tuần có hy vọng được cứu rồi sao?
Nàng lấy hết can đảm, nhỏ nhẹ nói: “Bệ hạ, hôm nay Chẩm Nguyệt đến đây, là vì vị hôn phu của Chẩm Nguyệt, Bùi Hành.”
Dường như sợ Nữ đế nổi giận, Lý Doanh vội vàng nói tiếp: “Bùi Hành đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/1718488/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.