Chương thứ tư của 《Vọng Nguyệt Bút Ký》 viết: “Đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người.”
Dạo này Công chúa ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày việc nàng làm nhiều nhất chính là ngồi trước cửa sổ, ngắm hoa hải đường ngoài kia mà thở dài.
Bởi vì Phò mã được phái đến Ngô Trung để chủ trì khoa thi của các châu thuộc Giang Nam Đạo.
Chuyến đi này kéo dài tận một tháng.
Công chúa vẫn còn nhớ đêm trước ngày Phò mã lên đường, hai người thắp nến, tựa vào chiếc trường kỷ bằng gỗ hoa nam, trò chuyện thật lâu. Nàng nép vào lòng Phò mã, quyến luyến không rời: “Ta có thể đi cùng chàng không?”
“Không thể.” Phò mã vô tình từ chối: “Ta đi làm giám khảo, đâu có chuyện giám khảo dẫn theo gia quyến?”
Các giám khảo của Quan Nội Đạo, Hà Nam Đạo, Hà Đông Đạo do Lễ bộ phái đi đều không mang theo gia quyến. Hơn nữa, Giang Nam Đạo là nơi phồn hoa nhất Đại Chu, nhân tài tụ hội, Phò mã đoán mình sẽ bận đến mức chân không chạm đất, ở cũng phải ở trong cống viện, căn bản không có thời gian để chăm sóc Công chúa.
Công chúa vốn hiểu chuyện, nàng ấm ức đáp: “Không đi thì thôi vậy.”
Bộ dạng tủi thân của nàng vừa đáng thương vừa đáng yêu, khiến Phò mã không khỏi rung động. Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Chỉ một tháng thôi, một tháng sau, ta sẽ về.”
“Một tháng, ba mươi ngày.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/2099838/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.