Hoàng đế bế Khương Linh Diệp trở về điện Thần Long. Sau đó không lâu, liền nghe tin Hiền phi đến gặp Tiết Thái hậu, khóc lóc ầm ĩ, cầu xin bà làm chủ cho mình.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Tiết Thái hậu chỉ bật cười: “Chỉ là một món đồ chơi, có đáng để ngươi khóc lóc như vậy không?”
Hiền phi nức nở: “Nhưng Thánh nhân đã phong cho ả làm Tiệp dư…”
“Tiệp dư thì sao? Cũng đâu phải lập làm Hoàng hậu.”
“Nhưng ả thấp hèn như thế, dựa vào đâu mà được làm Tiệp dư?”
Tiết Thái hậu cười nhạt: “Ai nói xuất thân thấp hèn thì không thể làm Tiệp dư? Trong số phi tần của Tiên đế, người có xuất thân thấp kém cũng đâu phải là ít.”
“Nhưng… nhưng ả yêu mị quyến rũ! Ả dám quyến rũ Thánh nhân ngay trước giường của thần thiếp! Còn cùng Thánh nhân trong rừng phù dung… rừng phù dung…” Hiền phi tức giận đến mức lấy tay che mặt, nấc nghẹn: “Ả đê tiện đến mức thiếp cũng chẳng dám nói ra!”
Tiết Thái hậu thản nhiên đáp: “Một cung tỳ muốn đổi đời, chẳng phải chỉ có cách dụ dỗ đàn ông thôi sao? Khi dụ dỗ, còn mong giữ được sự cao quý? Chuyện này chẳng có gì to tát cả.”
“Nhưng di mẫu ơi, tâm cơ của ả quá sâu, e rằng sẽ khiến hậu cung gà chó không yên!”
Tiết Thái hậu không muốn nghe thêm nữa, ngáp nhẹ một cái rồi nói: “Thôi được rồi, chỉ là một cung tỳ, chưa có bản lĩnh lớn đến thế đâu. Ngô rồi, lui xuống đi.”
Dứt lời, bà thẳng thừng đuổi khách, cũng không hề tỏ ý phản đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/2099849/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.