Hoàng đế rời đi, Khương Linh Diệp cố nén cơn đau nhức trong rừng phù dung, chỉnh lại xiêm y cho ngay ngắn. Đến khi chắc chắn không để lộ ra chút dấu vết nào, nàng mới gắng gượng rời khỏi nơi đó.
Điện Lân Đức vẫn náo nhiệt như trước, tiếng tơ trúc vang vọng bên tai. Hẳn là Hoàng đế đã quay về đại điện, chắc chắn bên trong đang tưng bừng huyên náo. Khương Linh Diệp nhìn về phía điện Lân Đức nguy nga tráng lệ, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng phồn hoa ở bên trong. Nhưng lúc này, dưới ánh trăng, bóng dáng nàng lại đơn độc lẻ loi hơn bao giờ hết.
Nàng đứng nhìn một lúc, khóe môi khẽ cong, sau đó chịu đựng tình trạng rệu rã trên người, từng bước từng bước trở về Tê Phượng các.
–
Từ đó về sau, Hoàng đế dường như đã quên hẳn sự tồn tại của nàng, chưa từng ban cho nàng bất cứ danh phận nào. Giống như nàng chỉ là một phiến hồng ở phường Bình Khang, hứng thú thì sủng hạnh một đêm, chẳng đáng để được sắc phong.
Ngẫm lại sự thô bạo của hắn đêm ấy, chẳng phải cũng chỉ xem nàng như một kỹ nữ thôi đó sao?
Hoàng đế không ban danh phận cho nàng, nàng cũng không đi cầu xin, chỉ lặng lẽ ở lại Tê Phượng các hầu hạ Hiền phi như trước, chưa từng hé lộ chuyện mình được Hoàng đế lâm hạnh.
Thoáng chốc, một tháng trôi qua. Hiền phi theo Thái hậu đến chùa Pháp Môn dâng hương, cũng nhờ thế mà Khương Linh Diệp cùng những cung nhân khác có được một phen nhàn rỗi. Nhưng đúng ngày hôm đó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/2099850/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.