Những ngày sau đó, Hoàng đế dường như đã quên mất cung tỳ lớn gan ở Tê Phượng các. Suốt nửa tháng, hắn không hề đặt chân đến nơi này. Nếu đổi lại là người khác, hẳn sẽ nóng ruột không yên mà muốn tìm đến Hoàng đế để được ân sủng. Thế nhưng, Khương Linh Diệp lại không phải người khác. Nàng vô cùng nhẫn nại, không chủ động tiếp cận Hoàng đế, ngược lại vẫn một mực cần mẫn làm tròn bổn phận. Sự an phận này khiến Hiền phi thêm một lần yên tâm về nàng.
Chỉ có điều, Hiền phi không hề biết rằng, Khương Linh Diệp không phải đang an phận, mà là đang chờ đợi thời cơ tiếp theo.
Từ lần trước khi quyến rũ Hoàng đế, nàng đã nhạy bén nhận ra một điều: vị đế vương trẻ tuổi, tuấn tú vừa đăng cơ ấy là người cực kỳ thông minh và có tính kiểm soát cực mạnh. Hắn ghét bị coi là con mồi để săn đuổi, vì vậy luôn muốn đảo ngược thế cục, biến khách thành chủ. Hắn không tin một cung tỳ dám táo tợn quyến rũ mình lại có thể sợ hãi đến mức run rẩy lùi bước, vậy nên khi nhìn thấu màn vờ vịt ấy, hắn chẳng hề thương tiếc, cứ thế coi nàng như món đồ chơi để tùy ý tiêu khiển. Nếu không phải nàng kịp thời điều chỉnh cách thức để tiếp cận, e rằng trong mắt hắn, nàng cũng sẽ chẳng khác gì những cung tỳ từng dùng thủ đoạn để mê hoặc hắn trước đây, hoàn toàn không đáng để bận tâm.
Chỉ khác một điều, so với những cung tỳ thấp hèn ấy, nàng đã để lại một ấn tượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-trang-nam-thu-ba-muoi-van-huong-thanh-ninh/2099851/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.