Linh Tố học ngành kiến trúc ở một đại học trong thành thị.
Đó là một khu nhà trăm năm cổ kính, tòa nhà dạy học tường gạch ngói đỏ, đường rải nhựa rộng lớn, rừng trúc xanh rì. Mọi thứ đều giản dị mà xinh đẹp như thế, trong sự yên tĩnh mang theo mùi sách nồng đậm.
Linh Tố thực yêu thích vẻ tường hòa tịch mịch này, cô như được trở về với khoảng thời gian trước khi gặp người nhà họ Bạch kia.
Mọi bi thương tựa hồ đều bị ngăn cách bên ngoài tường vây của trường học.
Linh Tố không hề giống như thời kỳ trung học một mình đi về, ngẫu nhiên sẽ cùng bạn học tham gia tự học, đi dạo phố, quan hệ có vẻ hòa hợp. Nhưng cũng không có ai đối với cô đặc biệt tốt, trên người cô luôn có khiến người ta cảm thấy không dễ gần gũi.
Bạn học tò mò: “Cả ngày bạn luôn có chút đăm chiêu, rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?”
Linh Tố nghĩ nghĩ nói: “Mình đang viết tiểu thuyết.”
Bạn học hiểu ra.
Linh Tố so với lúc xưa có thêm một chút dí dỏm.
Cuối kỳ cuộc thi chấm dứt, bạn học đều rời khỏi trường học, chỉ chờ học kỳ sau lại đến xem thành tích. Linh Tố ở lại, đó là bởi vì cô thật sự không có nhà để về.
Căn phòng mẹ để lại đã bị bán đi, cố gắng giữ lại cũng không được, tiểu khu đó dùng để xây dựng hoa viên. Chỉ có một mình cô ở trong ký túc xá oi bức, ban đêm ở trường học vào dịp nghỉ hè vô cùng im lặng, côn trùng trong bụi cỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-vo-minh/71037/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.