Sau khi quan hệ của Phùng Hiểu Nhiễm cùng Đoạn Quyết tốt hơn, cũng thường xuyên mời Linh Tố ăn cơm. Trên đường Phùng Hiểu Nhiễm lặng lẽ hỏi Linh Tố: “Có phải anh ấy hay không?”
Tất nhiên Linh Tố không có khả năng vạch trần, chỉ nói: “Nhân duyên của bạn, nếu bạn cho rằng đúng, thì tất nhiên là đúng.”
Phùng Hiểu Nhiễm cười đấm cô: “Giảo hoạt như cá chạch!”
Đoạn Quyết thật sự là người thành thật. Bình thường mọi việc đều nghe theo Phùng Hiểu Nhiễm chỉ huy, Phùng Hiểu Nhiễm là vầng thái dương của hắn, là phương hướng cách mạng của hắn. Lời nói của Phùng Hiểu Nhiễm chính là văn kiện của Trung ương Đảng, chính là thần hiển linh. Linh Tố thông thường vừa vỗ Phùng Hiểu Nhiễm một cái thật vang, Đoạn Quyết liền tiến lên vì bạn gái đấm lưng xoa vai.
Linh Tố rất thông cảm hắn, nhưng chính hắn tựa hồ còn thích thú.
Người như vậy lại là giảng viên của môn tâm lý tội phạm học, trên lớp mặt mày vui vẻ thao thao bất tuyệt, viết nghiên cứu luận văn được nhiều lần đăng báo.
Phùng Hiểu Nhiễm có được hạnh phúc, cũng muốn thay Linh Tố tìm một người bạn trai. Cô không cảm thấy Linh Tố không phải là người bình thường, ngược lại thấy Linh Tố thông minh xinh đẹp có năng lực, đàn ông bình thường cũng không xứng với Linh Tố.
Linh Tố cảm giác được tình nghĩa phát ra từ nội tâm này, có điều vẫn thờ ơ với loại chuyện tình cảm lứa đôi.
Phùng Hiểu Nhiễm đuổi theo hỏi: “Rốt cuộc bạn thích bộ dạng gì? Trong trường mình có rất nhiều nghiên cứu sinh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-vo-minh/71036/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.