Mưa to giàn giụa, trắng xoá một mảnh, ngoài cửa sổ cảnh phố mơ hồ, như là tranh màu nước bị nước tẩy trắng xóa.
Linh Tố theo xe nhẹ nhàng lắc lư, không biết vì sao nhớ tới một câu đồng dao.
Bay a bay, bay a bay, bay đến chỗ bà ngoại.
Bà ngoại của cô ở nơi nào đây?
Mỗi khi hát đến chỗ này, liền cảm thấy đặc biệt cô tịch.
Tựa hồ luôn nghe thấy một người con gái đang khóc?
Linh Tố nhìn xung quanh mọi nơi, trong xe hành khách rất thưa thớt, lộ ra vẻ chết lặng đặc hữu của người đô thị. Không hề nhìn thấy người con gái nào đang khóc.
Cũng thế, không nhìn thấy chính là không nhìn thấy. Lâu cũng thành thói quen.
Nhắm mắt lại, Linh Tố có thể rõ ràng thấy một cảnh kia.
Một thiếu nữ còn mặc trang phục bệnh nhân đi vào thư viện, tái nhợt tiều tụy, giống như tim đã tan nát hết.
Cô lấy ra một quyển sách, đề bút viết xuống di chúc, sau đó kéo xuống trang giấy kia, gập lại. Lặp lại châm chước suy tư, rốt cục nhét vào bệ của mô hình địa cầu, rồi để lại ký hiệu trên sách.
Cô được ăn cả ngã về không, cuối cùng đánh bạc một phen. Hy vọng di chúc này có thể thay đổi hiện trạng bi thương.
Cô đã dùng hết toàn lực. Hơn nữa cô cũng không ý thức được sinh mạng của mình không lâu sau đó cũng đi tới hồi kết.
Quan Lâm Lang, ba ngàn sủng ái cho một người, nhìn như phong quang vô hạn, kỳ thật nhân sinh cũng là một hồi bi kịch.
Khi xuống xe, mưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-vo-minh/71039/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.