Linh Tố ở trong phòng tắm của phòng dành cho khách chừng một giờ, dùng khăn mặt lau mặt và cánh tay lặp đi lặp lại, nhưng mũi vẫn ngửi thấy mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn kia.
Mệt mỏi, quỳ gối xuống, dựa vào tường yên lặng rơi lệ.
Cô chẳng những là một bé gái mồ côi, ở trong mắt người khác lại là yêu nghiệt. Hôm nay nếu không có Bạch Khôn Nguyên, không biết cô sẽ bị người ta bắt nạt thành bộ dạng gì nữa đây?
Bảo mẫu Bạch gia thấy cô thật lâu chưa đi ra, lo lắng gõ cửa, lúc này Linh Tố mới vội vàng lau khô thân mình bước ra ngoài.
Thay cho quần áo đã bị bẩn, trên giường có nội y đã được sấy khô, còn có một chiếc váy vải lụa mềm mại màu xanh.
Linh Tố vừa sờ liền biết, đây đều là quần áo của Lâm Lang.
Cô thay quần áo, đứng trước gương. Trong gương xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Là Thẩm Linh Tố, hay là Lâm Lang?
Cô đi đến bên ban công, bỗng nhiên phát hiện phòng bên phải và trang trí trong đó rất quen mắt. Cách vách là phòng của Lâm Lang.
Ban công vốn nối tiếp nhau, chỉ dùng một lan can mang tính trang trí ngăn cách một chút, muốn đi qua căn bản không phải là vấn đề.
Đi xuống lầu, đụng phải Bạch phu nhân tản bộ trong viện trở về, nhìn thấy cô, cười đáp: “Bội Hoa, hôm nay sao tan học sớm vậy?”
Linh Tố cười khổ không lên tiếng.
Bạch phu nhân cũng đã năm mươi tuổi, được bảo dưỡng tốt, nhìn như mới chỉ bốn mươi. Trẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-vo-minh/71041/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.