Một giờ mười lăm phút chiều, Lương Chiêu Nguyệt tỉnh dậy.
Cô tắt chuông báo thức, đứng bên cửa sổ, vừa nhìn ra rừng trúc xanh mướt bên ngoài, vừa đợi Châu Vân Xuyên đến tìm cô.
Khoảng hai mươi phút sau, bên ngoài cửa có tiếng gõ.
Tiếng động không nặng không nhẹ, cực kỳ ung dung bình thản, giống như cảm giác mà Châu Vân Xuyên trước giờ luôn mang lại cho người khác.
Để tỏ ra mình không quá vội vàng, hoặc đã chờ đợi từ lâu, Lương Chiêu Nguyệt cố ý đợi anh gõ ba lần, lúc này mới không vội không vàng đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, bóng dáng cao lớn tuấn tú của anh lập tức hiện ra trong tầm mắt, bao trùm toàn bộ tầm nhìn của cô.
Châu Vân Xuyên nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Xong chưa? Anh đưa em qua đó.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Xong rồi ạ, anh đợi một lát, em đi lấy túi.”
Anh đứng ở cửa đợi vài giây, cô quay người trở lại bàn trang điểm lấy túi rồi quay ra, hai người sóng vai đi xuống bậc thềm, xuyên qua con đường lát đá và hành lang hình vòm, ra đến sân trước.
Cặp vợ chồng kia đã sớm đợi ở cửa, thấy hai người đi ra, họ cười gật đầu với Lương Chiêu Nguyệt, Lương Chiêu Nguyệt cũng cười gật đầu đáp lại.
Dì Lục hỏi: “Thưa cậu và cô, buổi tối có qua dùng bữa không ạ?”
Châu Vân Xuyên nghiêng đầu, hỏi ý kiến của Lương Chiêu Nguyệt.
Lương Chiêu Nguyệt có chút thấp thỏm, nhưng lại vô cùng thích cảm giác được gắn kết thân phận chung với Châu Vân Xuyên thế này, cô nói: “Về nhà đi ạ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-xuan-nong-nan-du-lam/2983870/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.