Hà Tử Nghiệp vì chứng mình sức khỏe của mình, vì trong sạch của mình, quyết định phải đến quán bar, huống chi cũng đã rất lâu anh không đến rồi, có một số việc mặc dù không cần phải nói rõ nhưng dù sao anh vẫn là một nam nhân ba mươi tuổi bình thường.
Huống chi, mẹ anh vừa nhìn anh muốn nói rồi lại không, nét mặt như vậy là đang xảy ra chuyện gì? Vì vậy một Hà Tử Nghiệp luôn trầm ổn thật sự muốn nổi nóng rồi.
“Tới Star” Hà Tử Nghiệp một tay cầm điện thoại, một tay mở cửa xe, trực tiếp mở máy chạy thẳng đến quán Bar Star.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trêu chọc mập mờ: “Chưa thỏa mãn dục vọng hả?”
“Thì ra mày đã được thỏa mãn no say rồi, vậy tao tự đi.” (xưng hô mày –tao giữa hai anh là xưng hô thân mật nhé mọi người). Hà Từ Nghiệp bình tĩnh, tuyệt không vì âm thanh của ai đó nhạo báng mà căm tức, chuyện như vậy, tất cả mọi người ai cũng hiểu rõ, nếu tên kia nhất định muốn tranh cãi thì anh sẵn sàng phụng bồi.
“Hắc! Hắc! Mày thật sự không đáng yêu.” Giọng nói căm tức của Vệ Minh viễn truyền vào tai Hà Tử Nghiệp, khóe môi anh vểnh lên, xuất hiện một nụ cười nhạt.
Tên này luôn cùng anh đối chọi gay gắt, nhưng mỗi lần đều tự mình bị nghẹn trở về, lúc thắng lúc bại, thật sự kiên nhẫn. Bọn họ là bạn tốt thời đại học, hai nhà cũng khá gần nhau, tình bạn vẫn giữ vững cho đến bây giờ.
Đủ loại ánh sáng màu sắc chiếu vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-luot-em-yeu-anh/2326056/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.