“Này, anh làm gì thế?” Hà Tử Nghiệp cường ngạnh đem Lâm Cảnh Nguyệt đẩy lên xe, không nói hai lời liền nổ máy, quen thuộc chạy thẳng theo hướng nhà Lâm Cảnh Nguyệt, Lâm Cảnh Nguyệt khó hiểu nhìn anh, tại sao anh nhất định phải đưa cô về. Tuy nói anh là ông chủ, nhưng thời gian nghỉ ông chủ cũng không can thiệp được mà.
“Này?” Hà Tử Nghiệp nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén đáng sợ, giọng nói âm trầm, giống như gió lạnh tháng ba thổi vào đến xương Lâm Cảnh Nguyệt.
Cô vừa chọc gì anh sao? Không phải chỉ bị thương chút xíu à? Hơn nữa nhìn anh bây giờ cũng đâu có bị sao chứ?! “Hà Tử Nghiệp….” Cô rối rắm, không biết nên nói gì tiếp theo, một lần nữa xin lỗi anh? Nhưng….Cô nhìn ra cửa xe một chút, mặt trăng rất tròn đang tỏa ánh sáng êm dịu, bọn họ nói chuyện vào thời điểm ban đêm như vậy có phải là có chút mập mờ hay không?
“Về sau không nên đi đến những nơi đó!” Cô chưa kịp nghĩ nên nói gì, Hà Tử Nghiệp đã mở miệng, giọng nói kiên quyết. Giống như lời của anh chính là chân lý, Lâm Cảnh Nguyệt nhất định phải nghe theo.
Sao? Làm gì vô duyên vô cớ can thiệp vào hoạt động cô ? Sợ cô không an toàn sao?
“Yên tâm, quán Bar thôi mà!” Lâm Cảnh Nguyệt nói không để ý, cô cũng đã đi Bar nhiều lần đếm không xuể, phần lớn cũng là thả lỏng lúc rảnh rỗi, cũng chọn những nơi trị an khá tốt, sẽ không có chuyện gì.
“Tôi nói không cho, cô có nghe hay không?” Hà Tử Nghiệp thắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-luot-em-yeu-anh/2326057/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.