Nhất thời Lâm Cảnh Nguyệt cảm thấy khí huyết dâng trào, mặt đỏ ửng, đầu óc cũng rối loạn hết lên, cô tuyệt đối không ngờ rằng Hà Tử Nghiệp có thể làm ra chuyện như vậy, nhìn lại kinh nghiệm kiếp trước, anh cho dù có yêu hay không cũng chỉ có một loại dáng vẻ mà thôi, tại sao ở bên nhau càng lâu cô càng không thể hiểu hết được anh đây? Tại sao có thể muốn cô sờ chỗ “đó” của anh chứ! Tên lưu manh này! Cô chính là bị mù mới xem anh là người quân tử đấy!
Cô liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của Hà Tử Nghiệp, nhưng cho dù ra sức thế nào cũng không thoát được. Ngược lại càng thêm hoảng sợ phát hiện vì sự giãy giụa này khiến cho phía dưới ai đó giống như…có khuynh hướng càng ngày càng lớn! Lâm Cảnh Nguyệt run lên, kinh hoảng nhắm nửa con mắt phán kháng: “Đừng, buông ra!” Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô thật sự muốn tát cho mình một cái, rõ ràng là anh sàm sỡ cô, vì sao cô không thể hùng hổ chỉ trích anh kia chứ, ngược lại vâng vâng, dạ dạ ? Không lẽ là nô tính!
“Cảnh Nguyệt!... Cảnh Nguyệt!” hô hấp Hà Tử Nghiệp có chút nặng nề, âm thanh phát ra liên tục cũng trở nên khàn khàn, mang theo nồng đậm mùi vị mờ ám,rót vào trong tai Lâm Cảnh Nguyệt lại cảm giác có chút khác thường. Cảm giác, mờ ám ? Lâm Cảnh Nguyệt hận không thể bóp chết tiểu ác ma trong lòng đang chảy nước miếng, lúc nào? Khi nào thì lại phạm phải sắc dục như vậy chứ! Cá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-luot-em-yeu-anh/2326071/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.