Đại quân đồng loạt hành động, đội kỵ binh Hắc Giáp tinh nhuệ đi đầu lên thuyền. Cánh buồm cuộn trên cột buồm nhanh chóng được thả xuống, cánh buồm căng ra, gió thổi làm nó phồng lên như trăng lưỡi liềm.
Những cỗ máy b.ắ.n đá khổng lồ được đẩy lên các thuyền đặc biệt thiết kế cho chúng, mỗi chiếc thuyền chỉ chở một cỗ máy. Khi những cỗ máy khổng lồ được đưa lên thuyền, tiếng động lớn vang lên như tiếng thở dài của con ngựa đang chịu tải nặng, thân thuyền lún xuống, mạn thuyền ép nước, khuấy động những con sóng liên tiếp.
Bùi Oanh đứng từ xa nhìn theo, một lần nữa tiễn Hoắc Đình Sơn xuất chinh.
Thấy đoàn thuyền dần rời xa, Tần Dương – người được lệnh ở lại, khẽ nói: “Chủ mẫu, nơi này gió lớn, chúng ta vào trại chờ nhé.”
Bùi Oanh thở dài: “Hy vọng sau trận chiến này, sau này không còn cuộc chiến lớn nữa.”
“Có thần binh của ngài trợ giúp, đại tướng quân trận này tất thắng, thái bình sẽ không còn xa nữa.” Tần Dương kiên định nói.
- --
Trong Hàm Cốc Quan.
Từ trên đài cao nhìn về phía trước, có thể thấy trên dòng sông phía trước đầy ắp những con thuyền, cánh buồm trên cột thuyền căng ra, lá cờ quân mang chữ “U” bị gió thổi tung như một con hổ hung hãn nhe nanh múa vuốt.
Binh sĩ giữ cổng quan của Ung Châu thì thầm nói chuyện:
“Cái tên Hoắc U Châu đó thực sự dám tới Hàm Cốc Quan, chẳng lẽ hắn không sợ lần này đi không trở lại sao?”
“Hắn chắc là đầu óc mụ mị rồi. Ta nghe nói, trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/2564483/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.