Lần này bên trong ý thức của Bách Trần không còn là một vùng tăm tối nữa mà là một vùng sáng ngời.
Quanh người Ôn Tu như bị dòng nước ấm chảy quanh, giống như đang dạo chơi trong biển vậy. Cậu sử dụng cách cứng rắn như vậy xâm nhập vào ý thức của Bách Trần nhưng lại không hề bị bài xích, ngược lại Bách Trần còn tiếp nhận cậu, cẩn thận bảo vệ cậu từng li từng tí một. Ôn Tu vừa khổ sở lại vừa đau lòng, đáy lòng bị một thứ cảm xúc không tên lấp đầy.
Cậu vươn tay sang hai bên, dòng nước từ khe hở và từ quanh thân lướt qua người, là cảm xúc vô cùng mềm mại. Cuối cùng luồng sáng xuất hiện một lỗ hổng, đó là một cánh cửa ký ức đang đóng chặt. Nhưng ngay lúc Ôn Tu tới gần thì cánh cửa này lại chủ động mở ra.
Luồng ánh sáng trắng biến mất, bốn phía xuất hiện khung cảnh trời xanh mây trắng.
Ôn Tu nhìn thấy Bách Trần vừa mới trưởng thành.
Lúc này Bách Trần đã có sức mạnh vô cùng lớn của lính gác. Ai cũng e ngại hắn, thấy người là trốn tránh, còn gọi hắn là ác ma. Sau khi Bách Trần trưởng thành thì không ở cùng ông nội nữa mà cũng chẳng ở lại một nơi lâu. Có được năng lực mạnh như vậy định sẵn là sẽ khơi dậy tranh chấp, Bách Trần bị ép lưu lạc khắp nơi. Bách Trần đeo một túi hành lý nhỏ rồi lên đường, không có chỗ ở cố định, cứ một khoảng thời gian là sẽ phải đổi chỗ ở, có lúc chẳng may bị bại lộ năng lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-bien-linh-gac-dan-duong/2169405/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.