Liên quân Tây Bắc nổi giận nhưng không loạn. Đội ngũ của chúng vẫn rất nghiêm chỉnh rõ ràng. Dù sao cũng là quân đội có tính kỷ luật sâm nghiêm và đã được huấn luyện rất kỹ, không thể đánh đồng với đám quân ô hợp được.
Theo tia sáng bình minh đầu tiên đang rót xuống mặt đất, tiếng kèn hiệu xông pha chiến trận cuối cùng cũng vang lên. Đi tiên phong là một đội quân có số lượng chừng hai ngàn kỵ sĩ, vô luận là sức tấn công hay phòng thủ cũng đều rất mạnh, mỗi một người đều mặc trên thân bộ áo giáp hạng nặng có màu đen tuyền, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Thiết kỵ sĩ của liên quân Tây Bắc rất trứ danh. Đầu tiên là người ngựa của chúng đều rất cao lớn, lực lượng thật hùng hồn; ai nấy đều cầm cương mâu to dài hơn vũ khí của những kỵ sĩ tầm thường của Lam Nguyệt đế quốc ít nhất là gấp rưỡi, quả thật rất kinh người. Một hàng mâu trùng trùng điệp điệp tạo ra áp lực rất lớn cho đối phương. Còn tay trái của chúng thì cầm tháp thuẫn với kích cỡ rất lớn, nhờ đó mà có thể giúp cho các thành viên của Thiết kỵ sĩ chống lại được sự tấn công từ xa của cung tiễn thủ.
Những đôi mắt của đám thú cưỡi (tọa kỵ) của Thiết kỵ sĩ thì lớn như chuông đồng, đôi răng nanh cong vút và sắc bén lộ hẳn ra ngoài, còn lớp da bên ngoài thì nổi lên từng tảng thịt lởm chởm sần sùi. Đây chính là Đa kỳ, một loại ma thú không tầm thường, ngoài việc có sức chịu đựng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-gioi-duoc-su/2153574/quyen-7-chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.