Đúng, Tiểu Thiên!
Trọng tâm hiện tại của Dương Tử Mi không phải bà lão mà là Tiểu Thiên.
- Tiểu Thiên đâu? Sadako, Tiểu Thiên đâu?
Dương Tử Mi nhìn vòng qua người bà lão, lớn tiếng kêu la.
- Chủ nhân, Tiểu Thiên ở đây.
Sadako đẩy chiếc xe nôi ra.
Tiểu Thiên dễ thương đang ngồi ở bên trong, nhưng đang vừa mút sữa vừa ngủ.
Nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng, bụ bẫm dễ thương của nó, Sương Tử Mi cảm động rơi nước mắt. Cô lao tới, bế nó ra khỏi xe, thơm hai má nó, kêu lên:
- Tiểu Thiên chết tiệt, em chạy đi đâu thế? Làm chị tìm muốn chết.
Tiểu Thiên bị cô lắc mạnh thì tỉnh dậy, mở mắt, kêu lên một tiếng đầy mệt mỏi.
- Chị à, em buồn ngủ lắm, để em ngủ rồi nói sau.
- Không được ngủ.
Dương Tử Mi lắc đầu nó.
- Nói xong chuyện mới được ngủ, chỉ vì tìm em mà chị cả đêm không ngủ đấy.
- Chị, chị sắp lắc đứt đầu người ta rồi, người ta buồn ngủ chết đi được, không ngủ sẽ không phát triển chiều cao được đâu.
Tiểu Thiên nhắm mắt, cảm giác còn khí mà không còn lực, nói.
- Trẻ con con khỉ!
Dương Tử mi thô lỗ nói.
- Nói mau, rốt cuộc em đi đâu, có phải có người uy hiếp bắt em đi? Có phải bà lão này không?
- Không phải.
Tiểu Thiên nói xong liền ngủ say, tiếng ngáy vang lên.
- Chủ nhân, Tiểu Thiên thật sự rất mệt, để cậu ấy ngủ tỉnh giấc rồi từ từ hỏi đi.
Sadako đứng bên cạnh nói.
Dương Tử Mi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/2182411/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.