Sau khi bị ba tát mạnh đến mức ù tai, Bạch Túc Vũ lao ra khỏi căn nhà ấy.
Chạy khỏi nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng cậu suốt mười tám năm qua.
Cậu lao đi trong vội vã, xuyên qua dòng người đông đúc, trong miệng vẫn còn vương vị tanh của máu.
Còn nơi nào tồi tệ hơn cái nơi gọi là “nhà” đó nữa chứ?
Cậu chạy vào một quán rượu, cuộn tròn trên chiếc ghế sofa trong góc, toàn thân run rẩy không kiểm soát. Cơn lạnh từ tứ chi lan khắp cơ thể, cảm giác mệt mỏi cùng giá rét bủa vây lấy cậu. Bạch Túc Vũ thở dốc, nước mắt chảy dài trên gương mặt tái nhợt.
Những ngày tháng như thế này…
Những ngày bị giám sát nghiêm ngặt, không được phép chậm trễ dù chỉ một giây… rốt cuộc khi nào mới kết thúc?
Những ngày giáo viên chủ nhiệm ra sức thiên vị cậu chỉ để nịnh nọt ba mẹ cậu, để rồi cậu bị bạn học xa lánh và cô lập… khi nào mới kết thúc?
Những ngày, sau khi bị phát hiện thích đàn ông, cậu bị đánh đến gần chết, suýt chút nữa không qua khỏi… những ngày thở không nổi ấy, khi nào mới kết thúc?
Quán rượu tràn ngập mùi khói thuốc khó chịu, tiếng ồn ào hỗn loạn, những ánh mắt không mấy thiện cảm lướt qua người cậu.
Bạch Túc Vũ đứng dậy, bước ra ngoài.
Đêm khuya, tuyết bắt đầu rơi.
Những bông tuyết trước mắt cậu biến thành từng mảng trắng xóa, lạnh buốt đến tê cứng khoang mũi. Mặt đất ướt và trơn, cậu chỉ mang một đôi dép lê khi rời khỏi nhà, bàn chân lạnh cóng đến mức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-ngang-qua-mieu-son-than/2774709/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.