Bạch Túc Vũ thoáng lộ ra vẻ chán ghét, đầu ngón tay vô thức siết chặt vạt áo, cố gắng áp chế cơn run rẩy.
Dù đã trưởng thành từ lâu, dù đã hai mươi tuổi, nhưng những ký ức bị đánh mắng thời trung học vẫn như vết thương phong thấp, cứ đến mùa mưa ẩm ướt là lại nhức nhối.
“... Thôi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Đêm nay tôi sẽ đi tàu, lát nữa sẽ đi ngay. Nhưng có một chuyện này, em giúp tôi đi.”
Eamon lật tìm trong túi, lấy ra một món đồ nhỏ: “Lần trước không để ý, tiện tay cầm từ hiệu sách đi. Tôi nằm viện suốt, không có cơ hội trả lại, hai ngày trước mới thấy. Em giúp tôi mang đến đó trả đi.”
Bạch Túc Vũ liếc nhìn một cái, phát hiện đó là bức tượng gỗ khắc hình Sơn Thần.
Cậu nhận lấy, lần đầu tiên quan sát kỹ vật nhỏ này. Cậu lật bức tượng lại, và ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Sơn Thần, cả người cậu sững sờ.
Gương mặt này…
Không đúng…
Sao có thể…
Như thể có thứ gì đó trong tâm trí bất ngờ vỡ vụn, một sợi dây căng chặt trong đầu đứt đoạn. Thế giới trước mắt quay cuồng. Bạch Túc Vũ cố gắng giữ vững cơ thể sắp ngã xuống, bàn tay siết chặt tượng gỗ, khẽ run rẩy.
Gương mặt này…
Rõ ràng chính là Diệp Mạc.
Từng đường nét khắc họa tỉ mỉ, hoàn mỹ đến từng chi tiết.
Eamon đỡ lấy Bạch Túc Vũ, giọng mang theo chút mất kiên nhẫn: “Lại sao thế?”
“Đây là... bức tượng Sơn Thần sao?”
“Đúng vậy.”
Tại sao?
Tại sao Sơn Thần lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-ngang-qua-mieu-son-than/2774708/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.