– Vì sao?
Từ Lỗi như đứa trẻ bị bắt nạt, vô cùng tủi thân
– Mình thực sự không sinh ra để dạy học, nên quy ẩn núi rừng
Âu Dương kéo hành lý ra khỏi phòng, nhét chìa khóa vào tay Từ Lỗi.
– Mình biết, để cậu đi dạy là giết gà dùng dao mổ trâu. Từ Lỗi hiểu
Âu Dương kinh ngạc nhìn anh rồi nói:
– Một năm qua, cảm ơn cậu!
– Cảm ơn cái gì?
Khóa vừa rồi thi vào đại học điểm tiếng Anh rất cao, hẳn là anh cảm ơn Âu Dương mới đúng
Âu Dương cười cười:
– Có rảnh về quê mình uống rượu, mình bảo mẹ làm đồ ăn thôn dã cho cậu ăn.
– Cậu có thể về nghỉ ở quê vài ngày mà
Từ Lỗi cho rằng Âu Dương muốn quy ẩn núi rừng chỉ là chuyện đùa. Dốc lòng trong công việc, có đôi khi sẽ cảm thấy mệt mỏi, nghỉ ngơi một hai năm rồi lại quay lại từ đầu.
Từ Lỗi rất ra dáng người bạn chí cốt, tìm xe tiễn Âu Dương. Âu Dương nhờ lái xe đưa vào nội thành một lát. Hôm qua Phùng Hành đến đại học B báo danh, anh đứng chờ dưới lầu nhà Phùng Hành.
***
Lại sang thu, cây cối đã nhuốm màu của trời đất. Mấy cây lê trước nhà rất sai, trái nhiều đến độ nhà ăn không hết, mẹ anh đem một rổ đầy sang biếu hàng xóm
Âu Dương ngồi trong vườn, anh ngửi được mùi hương hoa cúc, nghe được tiếng cha đang bàn chuyện nhà bên bờ ruộng. Ánh mặt trời chiếu lên người rất hiền hòa. Về quê luôn có thể cảm nhận được sự biến hóa của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-tim-dao-dao-hoa/349745/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.