Năm phút sau, anh về nhà và không bước ra ngoài từ đó.
Anh nhìn chằm chằm vào đồng hồ, chờ đợi. Anh có linh cảm con mèo vằn hôm nay chắc chắn sẽ đến. Hoặc có thể… là sinh vật khác?
Tới hơn chín giờ tối, Chúc Tiêu nghe thấy tiếng gõ cửa nhỏ, nhẹ nhàng như sợ làm phiền người bên trong.
Tiếng gõ kéo dài vài giây, âm thanh ngày càng nhỏ, sau đó có ai đó lẩm bẩm bên ngoài: “Ngủ chưa?”
Chúc Tiêu nhanh chóng đến cửa, mở cửa ra.
Tuy nhiên, đứng ngoài cửa không phải con mèo vằn, cũng không phải bất kỳ sinh vật nào khác, mà là… Ô Cửu – người anh quen thuộc nhất.
Nhưng Ô Cửu trước mắt khác một chút so với Ô Cửu mà anh biết. Trên đầu hắn bốc khói, nửa thân dưới lại trong suốt.
“… Ô Cửu?”
Ô Cửu ngẩng đầu, khói xanh trên đỉnh đầu cuồn cuộn bay lên, vẻ mặt đầy u oán nhìn anh: “Là tôi.”
Triệu Tử Duệ quả nhiên nói đúng. Chúc Tiêu cảm giác lần này mình thực sự gặp quỷ.
Cảnh tượng này quả thực khiến tim Chúc Tiêu đập loạn, tay anh chống lên cửa run rẩy nhẹ. Anh khéo léo giấu tay sau lưng, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cậu… tại sao lại bốc khói?”
“Vì tôi là ma. Ma đến dương gian sẽ như vậy.”
Khói trên đầu và thân thể nửa trong suốt đều đã được giải thích. Nguyên nhân là do Ô Cửu là ma.
Ô Cửu cuối cùng cũng đã đến, nhưng Chúc Tiêu lại không vui như anh tưởng tượng.
Ô Cửu nhạy bén nhận thấy cảm xúc của Chúc Tiêu, lập tức lùi lại vài bước, hai tay giơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-vieng-mo-ke-thu-khong-ngo-choc-han-tuc-song-lai-roi/841738/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.