Bình Phàm vẫn xấu hổ như cũ, lúc hôn môi vẫn theo bản năng đóng chặt hàm lại. Doãn Việt không vội cũng không gấp, chỉ hà hơi, mềm nhẹ, nửa lạnh, nửa ấm áp. Giống như một cái chìa khóa nhỏ, làm cho cô tự động mở khóa cửa ra.
Lưỡi bắt đầu giao quấn, dùng mềm mại cùng ướt át biểu đạt nỗi nhớ cùng tình yêu say đắm.
Trong không gian bị phong kín trong xe, mập mờ tối tăm tình ~ dục thiêu đốt tràn ngập.
Ôm thật chặt, Bình Phàm giống như nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, răng rắc răng rắc, tất cả đều là vui vẻ rất nhỏ.
Nhiệt độ thiêu đốt, không khí hòa tan, thần trí đã mất hết, Bình Phàm dùng tay ôm lấy cổ Doãn Việt, giống như giữa biển khơi sóng lớn bắt lấy một mảnh gỗ duy nhất, vội vàng khẩn cầu, ham muốn dục vọng, làm cho cô không để mắt đến hết thảy.
Lúc lâu sau khi Doãn Việt kéo cô ra, Bình Phàm mới phục hồi lại tinh thần, một đôi mắt tràn đầy sương mù, trên mặt toàn bộ là màu đỏ hồng nhuận.
"Rất muốn ôm em." Doãn Việt chỉ nói một câu như vậy, không đầu không đuôi, cũng không biết là giải thích cho hành động lúc trước hay là báo trước cho hành động lúc sau.
Bình Phàm không suy nghĩ, bởi vì cô cũng muốn ôm hắn.
Mặc kệ là vừa rồi, hay là bây giờ, hoặc là tương lai.
Dù sao cũng đang trên đường cái, không thể tiếp tục. Hai người tìm một chỗ, ăn lẩu, mùi vị tươi cay, để lộ không khí lành lạnh, có một phen tư vị khác.
"Tết này chúng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/di-xem-mat/371869/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.