Màn đêm buông xuống, bóng tối gác mình trên bức tường dày nặng kiên cố của Đề Hình ty trên con đường phía tây nam thành. Cánh cửa gỗ sơn đen đóng chặt, phía trước có hai tên lính gác. Tiến qua hai cánh cửa này, sẽ tới nhà giam Đề Hình ty được tạo thành từ vô số gian phòng giam dài nhỏ hẹp âm u. Có người nói rằng, người tiến vào phòng giam kể cả có may mắn chạy ra được khỏi phòng tù của mình, kể cả không có ba mươi thủ vệ nghiêm ngặt thành một tốp kia, cũng sẽ bị lạc giữa ma trận phức tạp rắc rối, chạy mãi không ra, dù có là ngục tốt đã công tác tại đây mấy tháng, nếu như đi tới khu vực mình chưa quen thuộc, cũng còn phải cầm bản đồ đường.
Trong chớp nhoáng, giữa ánh lửa tối tăm, dường như có một bóng đen vút qua từ trên nóc nhà, phảng phất như một cơn lốc. Một tên lính mới vừa thay ca ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, chỉ nhìn thấy mây mù nặng nề, gió đêm vù vù thổi mạnh, trong không khí có lẫn mùi nước mưa.
Đàn Dương Tử nằm rạp người xuống nóc nhà, bấm ngón tay tính toán thời gian. Gã đã dựa vào lịch trình thay ca, thiết kế ra một con đường coi như ổn thỏa nhất, nhân khoảng khắc thay ca, dùng tốc độ nhanh nhất lẻn qua góc khuất thị giác. Khinh công của gã trác tuyệt, lúc bay qua tựa như ảo ảnh, lần này không mang Nhan Phi theo thì càng không cần phải lo lắng.
Thân thủ như vậy, dù là trong số Thanh Vô Thường cũng có thể xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dia-nguc-bien-tuong/890389/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.