Hai người nói chuyện như vậy, ở trong mắt một số người lại thành liếc mắt đưa tình.
Đông Phương Ngữ Hoa hận hận nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nếu là ánh mắt có thể giết người, nàng cũng không biết bị giết bao nhiêu lần.
Chỉ là, ánh mắt như vậy, đối với Đông Phương Ngữ Hinh mà nói, không có một chút tác dụng nào.
"Mạnh công tử sao bỗng dưng lại đến tướng quân phủ vậy?"
"Nhị tiểu thư không cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta Mạnh Hạo là tốt rồi."
Không thích Đông Phương Ngữ Hinh vẫn gọi hắn là công tử, Mạnh Hạo chủ động nói.
"Mạnh Hạo?"
"Đúng vậy, là nhị công tử đột nhiên sinh bệnh, Ngữ Tuyệt gọi ta tới xem một chút..."
Mạnh Hạo khách khí nói, Đông Phương Ngữ Hinh cười nói: "Là Ngữ Học a? Hắn bị bệnh? Ở đâu vậy? Nói đến việc này và ta có liên quan, ta phải đi qua nhìn một chút mới tốt..."
Lúc đó nghiêm phạt ( nghiêm khắc trừng phạt) Đông Phương Ngữ Học, cũng là bởi vì vui mừng vui mừng Hoan Hoan mất tích, bây giờ Hoan Hoan không có việc gì, tự nhiên nàng sẽ không mặc kệ hài tử mồm miệng hư hỏng kia.
Nhưng mà, tiểu tử mồm miệng hư hỏng kia thật sự là rất thối, nhưng cái này cũng không oán hài tử kia, mà là vấn đề giáo dục của người lớn.
Tuy rằng nàng tuy rằng muốn báo thù, nhưng sẽ không giết người vô tội lung tung, Đông Phương Ngữ Học, lúc trước cũng không có lỗi với mình.
Nghe được lời này của nàng, Ngữ Tuyệt cũng không khắc chế nổi tức giận trong lòng nữa:
" Đông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/590723/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.