Edit:..Lam Thiên..
“Sư Hậu......”
Tà Dịch quay đầu, nhìn hai đầu sư tử cách đó không xa ở cùng nhau, chúng cũng đã lâu không gặp mặt nhau.
Hai cái sư tử, luôn luôn ở cùng nhau, tách ra lâu như vậy, chúng nó đều có chút tưởng niệm đối phương.
Chúng nó là một đôi, ở cùng nhau rất nhiều năm .
Nghe được tiếng Tà Dịch gọi, Sư Hậu có chút không tha, nàng ở trên mặt Sư vương cọ cọ một cái xong mới đứng dậy chạy nhanh đi qua.
“Ngươi cùng nàng khế ước, nên ngươi hẳn là hiểu rõ tình huỗng của nàng nhất...... Sư Hậu, ngươi liền giúp nàng đi......”
Tà Dịch thanh âm có chút hương vị khẩn cầu, Sư Hậu gật gật đầu, vội vàng vèo một tiếng tiêu thất.
Tà Dịch cùng Đông Phương Ngữ Hinh tuy rằng là vợ chồng, nhưng tâm ý của bọn họ không đến mức như Đông Phương Ngữ Hinh cùng với Sư Hậu, song phương khế ước, cơ hồ là tâm ý tương thông .
Lúc này, hắn tuy rằng rất muốn giúp đỡ Đông Phương ngữ, nhưng......
Hắn không được, hắn không có năng lực này.
“Sư vương......”
Tà Dịch nhìn về phía Sư vương, Sư vương vội vàng ngẩng đầu lên đi qua.
“Ngươi có thể cảm giác được ý tứ của Sư Hậu , vậy ngươi hảo hảo nghe một chút, nếu là cần ta hỗ trợ , nhất định phải nói với ta......”
Bởi vì chúng nó không có thể nói chuyện, nhưng chúng nó có thể nghe hiểu lời người nói chuyện, nhưng chúng nó lại nói không nên lời.
Tà Dịch cùng Đông Phương Ngữ Hinh, cũng chỉ có thể cùng với ma thú chính mình khế ước trao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614793/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.