Edit: voi còi
Mẫn Văn Văn trừng mắt, nữ nhân đáng chết này, vừa rồi rõ ràng là nàng cùng với Uất Trì Tà Dịch tiếp xúc thân mật đấy, nhưng đến sau cùng, vậy mà...
"Ngươi... Các ngươi vậy mà cài đặt phong ấn..."
Nhẫn trữ vật một lần nữa trở lại trong tay Lạc trưởng lão, tự nhiên lão sẽ mở ra xem, chỉ là, phía trên này có phong ấn. Mà lão, tự nhận là võ công không tệ, nhưng thử rất nhiều cách, đều không thể mở ra.
"Đó là tự nhiên... Người của ta không thấy được an toàn, nào có chuyện dễ dàng như vậy?"
Uất Trì Tà Dịch cười cười, vươn tay nắm lấy bả vai của Đông Phương Ngữ Hinh, ôn nhu nói:
"Hinh Nhi, nàng nói đúng không?"
"Ngươi... Các ngươi..."
Trả cho lão chiếc nhẫn, đều không cho nhìn xem bên trong có cái gì đã nghĩ để cho bọn họ thả người, bọn hắn thật coi mình là ngốc tử hay sao?
Lạc trưởng lão tức giận muốn giết người, Mẫn Bá Thiên lại vung tay lên, tà mị cười nói:
"Uất Trì Tà Dịch, không phải là ngươi nghĩ là ta một thân một mình tới không chuẩn bị đi?"
"Mẫn Bá Thiên, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi chính là một người đến?"
Uất Trì Tà Dịch nhíu nhíu mày, nửa điểm cũng không sợ hãi.
"Hừ... Nếu thật sự động thủ, người nào lợi hại hơn cũng nói không chính xác đâu?"
Người Mẫn Bá Thiên mang tới, tự nhiên là cao thủ, mà bên cạnh hắn còn có con tin, tự nhiên sẽ không sợ Uất Trì Tà Dịch giở trò.
"Động thủ? Người nào và ngươi động thủ a? Mẫn Bá Thiên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dich-nu-cuong-phi-cuc-pham-bao-boi-vo-lai-nuong/614895/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.